Sau đó lại nhớ đến mẫu thân của mình, lòng sầu não, cúi đầu thật thấp.
Mẫu thân hắn cũng rất thương yêu hắn.
Tuy sau khi rời khỏi thành Triêu Côi, hắn và mẫu thân lưu lạc khắp nơi, nhưng có mẫu thân bên cạnh, hắn chưa từng cảm thấy mình là một kẻ ăn mày.
Mẫu thân thường giặt y phục cho hắn sạch sẽ bên bờ sông, mỗi khi tìm được thức ăn thì luôn dành phần ngon nhất, tươi nhất cho hắn.
Từ sau khi không còn mẫu thân, hắn hoàn toàn biến thành một khất cái không nơi nương tựa, tranh giành đồ ăn thừa ôi thiu với đám ăn mày khác, giành không lại còn bị đánh đập. Đã lâu lắm rồi hắn chưa từng được ngồi xuống yên ổn để ăn một bữa cơm nóng sốt như thế này.
Phương Dao thấy Tiểu Võ đang ăn thì đột nhiên cúi đầu, vai khẽ run, những giọt lệ long lanh rơi xuống cằm.
"Sao lại khóc rồi?"
"Hu hu hu, ta nhớ mẫu thân của ta."
Tiểu Võ cảm thấy bản thân cứ khóc lóc mãi sẽ khiến hai vị không vui. Lúc này trời cũng đã xế chiều, hắn vội lau nước mắt, đứng dậy nói: "Ta ăn no rồi, đa tạ hai vị đại nhân khoản đãi. Hai vị nghỉ ngơi cho tốt, ta xin phép về phòng."
"Cầm hết số này đi." Phương Dao chỉ vào mấy quả sa quả nướng còn lại.
Những quả sa quả và nấm nướng này, hai người họ một miếng cũng chưa động đến, hóa ra đều là nướng riêng cho hắn. Trong lòng Tiểu Võ cảm động khôn xiết, bèn dùng vạt áo làm thành cái túi, gói hết mấy quả sa quả vào lòng, như vậy ngày mai cũng có đồ ăn rồi.
Ăn no còn gói mang về, trong lòng hắn có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói: "Đại nhân, nếu có việc gì sai bảo thì cứ gọi ta, ta ở ngay phòng bên cạnh. Ba ngày nữa ta sẽ đưa hai vị đến tham dự lễ tế."
Sau khi Tiểu Võ rời đi, Phương Dao và Tạ Thính tiếp tục ngồi trước đống lửa hơ tay.
Nơi đây nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, ban ngày mặc áo mỏng cũng thấy nóng, nhưng đêm đến thì hận không thể quấn cả chăn dày quanh thân. Trong viện giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, Tạ Thính dịch lại gần Phương Dao một chút, đuôi hồ ly to dày đắp lên phía sau nàng, quấn lấy eo nàng hai vòng.
Chỉ đến khi ôm lấy, nàng mới nhận ra chiếc đuôi này thật hữu dụng, Phương Dao liền ôm lấy chiếc đuôi mềm mịn để sưởi ấm đôi tay lạnh giá của mình.
Lạ thay, khi hắn dùng tay ôm nàng lúc ngủ, nàng lại vô cớ thấy căng thẳng, nhưng dùng đuôi thì không.
Củi trong đống lửa tí tách bừng lên, bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, tựa như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới.
“Tạ Thính, lời hứa hôm nay của ngươi với Tiểu Võ không phải chỉ là lời nói trẻ con chứ?" Phương Dao bỗng dưng cất lời hỏi.
Tạ Thính khẽ nhướng mày: “Câu nào?”
Phương Dao nhận thấy hắn mang Minh Văn trong người, liền ngầm thứ lỗi cho trí nhớ có phần kém cỏi của hắn, nhắc lại: "Ngươi hứa sẽ lật đổ U Minh Giáo."
Kế hoạch ban đầu của bọn họ chỉ là tìm kiếm phương pháp có thể áp chế và chữa trị Minh Văn, nhằm giải trừ Minh Văn trên người Tạ Thính và A Chính.
Thế nhưng sau khi gặp Tiểu Võ, suy nghĩ của nàng đã thầm lặng đổi thay. Loại tà giáo như U Minh Giáo dùng Minh Văn để khống chế tâm trí, cưỡng ép gieo rắc nhằm phát triển tín đồ thì nên bị tận diệt, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Không chỉ vì A Chính, mà còn vì vô số đứa trẻ như Tiểu Võ, những đứa trẻ vì Minh Văn mà nhà tan cửa nát, người thân ly tán.
Vậy nên chi bằng làm một phen đại sự.