Tạ Thính kỳ thật chưa hề quên lời hứa với Tiểu Võ, hắn khi đó nhất thời nổi lòng xúc động, đã đáp ứng đứa nhỏ ấy sẽ tận diệt U Minh Giáo, cứu lấy thành Triều Côi.
Hôm nay bọn họ đã thấy bóng dáng vị giáo chủ kia từ xa, tuy vẫn chưa rõ thực lực cụ thể ra sao, nhưng nếu cả hai bên đều triển khai Minh Văn, lại thêm Phương Dao ở bên, g.i.ế.c c.h.ế.t y cũng không phải là chuyện quá khó.
Thế nhưng muốn hạ bệ U Minh Giáo lại không phải chỉ cần ám sát một vị giáo chủ là xong. Một giáo chủ ngã xuống, bọn chúng vẫn có thể tiếp tục tuyển chọn kẻ kế nhiệm, chẳng qua chỉ là trị ngọn chứ chẳng động đến gốc rễ.
Huống hồ nếu ám sát thất bại, điều bọn họ phải đối mặt sẽ là cả một tòa thành trì mà toàn bộ những người trong thành đều có thể mượn sức mạnh Minh Văn để gia tăng chiến lực.
Tạ Thính xoa nhẹ mi tâm, nếu chỉ có một mình hắn, hắn có thể không cân nhắc đắn đo điều chi. Thế nhưng Phương Dao ở bên cạnh, hắn quả thực lo lắng cho sự an nguy của nàng.
Thế nhưng hắn lại cũng cảm thấy bản thân nên đặt niềm tin vào nàng.
Phương Dao xưa nay chưa từng là đóa hoa yếu ớt cần người chở che, nàng là cành mai tuyết có thể một mình đối mặt phong sương băng giá. Nếu không có nàng kề cận bầu bạn, có lẽ đến giờ hắn vẫn còn bị vây khốn trong Vương Thành chờ chết, không thể nào đến được Triều Côi để tìm kiếm phương cách giải cứu.
Huống hồ Phương Dao vì A Chính và Minh Văn trên người hắn đã chẳng quản thân mạo hiểm tiến vào Triều Côi. Nếu đã là chuyện nàng muốn làm, hắn tất nhiên nguyện cùng nàng lao vào núi đao biển lửa, không chút do dự.
Nghĩ thông suốt điểm này, ánh mắt Tạ Thính dịu dàng hẳn, ôn tồn đáp: "Ta vẫn còn nhớ."
"Có điều mục tiêu đã thay đổi, vậy kế hoạch của chúng ta chẳng phải cũng cần thay đổi đôi chút sao?”
Câu này làm Phương Dao bỗng chốc nghẹn lời, nàng vì thương xót cảnh ngộ của Tiểu Võ, trong lúc phẫn nộ đã nảy ra ý định tiêu diệt U Minh Giáo, chứ thật ra làm gì có chuẩn bị kế sách nào ra hồn.
Nàng đỏ mặt cúi đầu, xấu hổ vội rút tay khỏi chiếc đuôi đang quấn quanh thắt lưng, tiện tay bỏ thêm một khúc củi vào đống lửa: "Thật ra thì chưa có lấy một kế hoạch nào."
Ánh lửa ấm áp phản chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến lông mày và đôi mắt cúi thấp của nàng càng thêm tĩnh lặng.
"Đi được bước nào thì tính bước đó, thuyền đến đầu cầu tự khắc sẽ thẳng lối."... Ngày cử hành nghi lễ tế thần, bầu trời thành Triều Côi lại trở nên đặc biệt u ám. Trên vùng hoang mạc rộng lớn này, vậy mà lại có dấu hiệu một trận mưa lớn sắp trút xuống.
Tiểu Võ dẫn Phương Dao và Tạ Thính len lỏi qua những ngõ nhỏ để đi đường tắt.
Nghĩ tới chuyện hai người bọn họ lần đầu tham dự nghi lễ, Tiểu Võ từng trải không khỏi tận tình nhắc nhở: "Trong lúc diễn ra nghi lễ, ngàn vạn lần không được lớn tiếng nói chuyện, chớ gây nhiễu loạn trật tự. Chừng nào chưa có hiệu lệnh kết thúc thì không được phép tự ý rời đi, bằng không giáo chủ ắt sẽ nổi lôi đình."
“Mọi người hành sự ra sao, hai vị cứ noi theo như vậy là được."
Quả nhiên như lời hắn nói, số lượng tín đồ U Minh trên các con phố đã tăng lên gấp bội phần so với mấy ngày trước. Trong số đó có cả phàm nhân, yêu tộc, thậm chí có cả tu sĩ thắt kiếm bên hông, phần lớn đều nhiễm phải rất nặng, ánh mắt thì trống rỗng, đờ đẫn, nhưng trên gương mặt lại phảng phất một vẻ thành kính đến lạ thường.
Mọi người đều cùng lúc hướng về một phương hướng duy nhất.