Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 356

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

"Bàng Đề đã c.h.ế.t rồi?"

Hồng Y giáo chủ tất nhiên biết đến kẻ tên Bàng Đề, hơn nữa chức vụ giáo đầu trong U Minh Giáo của gã lại do y đích thân đề bạt. Chức vị của Bàng Đề trong yêu quân chẳng nhỏ, từng âm thầm tiết lộ không ít tin tức về Yêu giới, rất có lợi cho việc truyền bá giáo nghĩa U Minh Giáo.

Khó trách những ngày gần đây không còn tin tức nào từ phía Yêu giới, vốn dĩ y còn định bồi dưỡng Bàng Đề thêm nữa, ban cho vài ly nước thánh, nào ngờ con yêu vô tích sự này nói c.h.ế.t là chết.

"Quả thật vô dụng."

Hồng Y giáo chủ thu lại suy tư, ánh mắt lại lần nữa rơi vào hai người họ, nhướng mày: "Các ngươi muốn thay thế vị trí giáo đầu của Bàng Đề?"

Tạ Thính liên tục gật đầu như gà mổ thóc: "Không biết Giáo chủ đại nhân có thể cho phu thê ta một cơ hội không? Bọn ta thật lòng muốn cống hiến hết lòng vì bổn giáo."

Ánh mắt giáo chủ đánh giá Tạ Thính, cái đuôi hồ ly đen tuyền phía sau đang ngoan ngoãn lay động lấy lòng, khiến kẻ khác dễ dàng chú mục. Cùng là hồ tộc, hắn lại xưng là thân tín của Yêu Vương, nói vậy cũng có đôi phần đáng tin cậy.

Ánh mắt y lại lướt qua mặt nạ hồ ly của Phương Dao, rồi dừng lại trên cánh tay nàng dù cố tình che giấu song vẫn để lộ một đoạn "Minh Văn", đôi mắt khẽ híp lại, lạnh lùng cười: "Nếu ngươi thực sự là tín đồ trung thành của bổn giáo thì cớ sao thê tử của ngươi vẫn chưa bị ngươi lây nhiễm?"

"Còn dám vẽ lên tay một hình giả Minh Văn, thật là…” Hồng Y giáo chủ tựa hồ lần đầu tiên y gặp kẻ cả gan đến mức như vậy, còn dám đứng trước mặt y mà buông lời trung thành, nhất thời cũng chẳng biết tìm từ nào cho thỏa đáng để hình dung. Trong đôi mắt Minh Văn chuyển động, giọng y lạnh lùng âm u: "Chỉ là ảo mộng hão huyền!"

Y giơ tay rút chiếc chủy thủ sừng dê đã dùng trong nghi lễ ban nãy, thứ chuyên dùng để rạch tay, lập tức ném xuống đài, rơi thẳng trước chân Phương Dao. "U Minh Giáo ta không bàn chuyện hợp tác cùng người ngoài. Kẻ nào muốn tự tiến cử, trước hết phải bày tỏ thành ý." Ánh mắt u ám của y vẫn chằm chằm nhìn thẳng vào Phương Dao.

Phương Dao cúi đầu nhìn lưỡi d.a.o sừng dê dưới chân, vẫn còn vương vệt m.á.u tươi, khom người nhặt lên.

Trong lòng nàng sớm đã dự liệu rằng Minh Văn giả của nàng chỉ có thể qua mắt lũ tín đồ tầm thường, nếu gặp Hồng Y giáo chủ, tất sẽ bị y vạch trần.

Đã đi đến bước này, dĩ nhiên không còn đường quay đầu.

Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?

"A Dao!" Đồng tử Tạ Thính chợt co rút, lời còn chưa kịp thốt ra, nàng đã vung tay c.h.é.m xuống, dùng chủy thủ rạch một đường sâu hoắm trên mu bàn tay mình.

Lưỡi d.a.o kia, vẫn còn vương m.á.u của Hồng Y giáo chủ, nay lại rạch qua da thịt nàng, chẳng khác nào bị kẻ mang bệnh truyền nhiễm tấn công. Chỉ trong thoáng chốc, những Minh Văn đen kịt li ti đã hiện ra tại vết thương đang rỉ máu, tựa như đàn kiến từ hang bò ra, bám lấy da thịt mà hiện hình.

Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến từ vết rạch do lưỡi d.a.o sắc bén cứa qua, nhưng sắc mặt Phương Dao vẫn bất biến. Nàng ngẩng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, nhìn thẳng vào Hồng Y giáo chủ.

"Giáo chủ đại nhân, thành ý này đã đủ chăng?”

Đồng thời, nàng nâng chiếc chủy thủ còn dính m.á.u bằng hai tay, cúi đầu, cung kính dâng trả.

Tạ Thính khẽ cắn đầu lưỡi, áp chặt vào hàm răng sau, vẻ mặt vẫn bất động như thường lệ, nhưng bàn tay giấu sau lưng đã siết chặt đến mức các khớp xương phát ra tiếng răng rắc. Trong lòng hắn hận không thể lập tức hóa ra bản thể chân thân, một ngụm cắn c.h.ế.t tên Hồng Y giáo chủ đáng ghét này.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 356