Thế nhưng Phương Dao đã tự tổn thương chính mình bằng cách rạch tay, bọn họ hiện giờ vẫn chưa tra xét ra được manh mối nào. Nếu lúc này hắn hành động một cách thiếu suy nghĩ, rất có thể mọi công sức từ trước đến nay đều sẽ đổ sông đổ biển. Bởi vậy, Tạ Thính chỉ có thể gắng sức đè nén sát ý trong lòng, phối hợp cùng nàng, tiếp tục diễn trọn vở kịch này.
"Thực ra phu nhân của ta chỉ muốn đích thân được Giáo chủ đại nhân khắc Minh Văn lên người, bởi vậy mãi không chịu để ta lây nhiễm cho nàng, suýt chút nữa khiến Giáo chủ đại nhân hiểu lầm. Bây giờ Giáo chủ đại nhân có thể tin tưởng bọn ta rồi chứ?" Tạ Thính gượng cười, khẽ hỏi.
Hồng Y giáo chủ đáp lời: "Xem ra các ngươi quả thực có lòng thành."
Chứng kiến hành động không chút do dự của Phương Dao khi tự tay khắc Minh Văn lên người mình, Hồng Y giáo chủ tỏ vẻ rất hài lòng, tiếp nhận chiếc chủy thủ, thu vào vỏ đeo bên hông, dứt khoát quay người, cất lời: "Các ngươi hãy theo ta."
Hồng Y giáo chủ đi trước dẫn đường, đưa bọn họ thẳng đến tòa Thần Điện hình kim tự tháp cao lớn kia. Trước đó, bọn họ từng bị đám hộ vệ chặn lại dưới chân bậc thềm, thế nhưng giờ đây, theo sau Hồng Y giáo chủ, những hộ vệ kia đều làm ngơ như không thấy, để mặc cả hai ung dung bước lên từng bậc thềm đá.
Phương Dao theo sát phía sau Giáo chủ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bước chân vững vàng, leo lên từng bậc đá sa thạch. Trong lòng nàng khẽ dâng lên sự kích động. Quả thật, nhát d.a.o kia không coi là uổng phí, nếu không, bọn họ căn bản sẽ chẳng có cơ hội tiếp cận tòa Thần Điện này.
Trực giác mách bảo nàng rằng nơi đây tất ẩn chứa một bí mật động trời.
Cho đến khi dừng lại trước cửa đại điện, Hồng Y giáo chủ mới dừng chân, đoạn quay đầu lại, dặn dò: "Các ngươi hãy chờ ở ngoài cửa."
Có lẽ y vẫn còn phòng bị, hoặc cũng có thể bên trong Thần Điện cấm người ngoài bước vào. Dù trong lòng cả hai đều rục rịch khó yên, nhưng trên mặt chỉ đành làm ra vẻ tín đồ ngoan ngoãn, gật đầu tỏ ý tuân lệnh rồi lặng lẽ đứng chờ sang một bên.
Ngay cạnh cửa lớn có một phiến đá khắc đầy hoa văn bí ẩn. Hồng Y giáo chủ đưa tay đặt lên phiến đá, cửa Thần Điện lập tức mở ra như có phản ứng. Y bước vào trong, cánh cửa cũng theo đó mà khép chặt.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa vừa mở ra rồi khép lại, Phương Dao nhanh như chớp ngẩng đầu, lướt nhìn vào bên trong. Thần Điện được trải thảm lông cừu xa hoa, xung quanh bày biện nào là chậu cây xanh, nào là đồ khí bằng vàng bạc, tủ gỗ cùng các vật trang trí khác. Xem ra, nơi này chính là nơi sinh hoạt thường nhật của Hồng Y giáo chủ.
Hai bên điện đường, mỗi bên đều có một lối cầu thang, một lối đi lên, một lối đi xuống, không rõ dẫn tới nơi nào.
Tạ Thính đã bắt đầu cảm thấy khó nhịn, trong lòng hắn lóe lên ý nghĩ chờ Giáo chủ ra, liền đánh ngất y rồi xông thẳng vào đại điện. Sau đó, hắn lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho Phương Dao.
Phương Dao liếc nhìn hàng dài hộ vệ phía dưới bậc thềm. Những kẻ này tuyệt đối không phải người phàm, ít nhất cũng đều sở hữu tu vi Nguyên Anh kỳ. Một khi Minh Văn được kích hoạt, thậm chí có thể trong chốc lát đạt đến thực lực của Đại Thừa kỳ.
"Không thể cưỡng ép lúc này." Phương Dao khẽ lắc đầu, ngầm đáp lại hắn.
Ánh mắt Tạ Thính lại dừng trên mu bàn tay nàng. Máu đã được cầm, nhưng Minh Văn nhỏ bé kia tựa như cắm rễ trong da thịt, hiện rõ trên cánh tay trắng như tuyết, vô cùng nổi bật.
Phương Dao cảm nhận được ánh mắt lo lắng đầy thương tiếc của hắn, khẽ lắc đầu, tỏ ý rằng bản thân không hề gì.