Bởi vậy, hai người bèn quay trở lại tầng đáy của thần điện.
Thấy Phương Dao cứ nhìn chằm chằm vào khe đá nơi dòng sông ngầm không ngừng tuôn chảy, ánh mắt rõ ràng có ý muốn vào trong dò xét, Tạ Thính không khỏi do dự cất lời: "A Dao, chúng ta thật sự phải tiến vào cái hang động kia sao?"
Suốt cả đêm nay, hai người bọn ta đã phải chui rúc trong đủ loại địa động.
"Phải, qua đó xem xét một phen."
Nàng không tin cái gọi là "thánh thủy" kia thật sự có khả năng áp chế Minh Văn, chẳng qua là vì tên giáo chủ kia đã ngâm mình trong đó mà thôi. Nếu có thể men theo dòng âm hà mà tìm được nguồn gốc của dòng nước, có lẽ sẽ tìm ra lời giải đáp cho mọi bí ẩn.
Vừa bước đến gần miệng khe đá, Phương Dao bất giác lại nhìn thấy t.h.i t.h.ể Hồng Y giáo chủ vẫn trôi nổi lênh đênh trên dòng nước.
Kỳ lạ, bọn ta đã ở trong thần điện lâu đến vậy, tại sao t.h.i t.h.ể của y vẫn còn nổi lênh đênh trên mặt nước như thế?
Theo lẽ thường tình, kẻ đã bị Minh Văn xâm nhiễm nặng toàn thân đến mức ấy, chẳng phải sau khi c.h.ế.t sẽ tan thành một vũng nước đen như Bàng Đề ư?
Tạ Thính men theo ánh mắt của Phương Dao, thấy thân thể Hồng Y giáo chủ đã bị ngâm đến sưng vù, trong lòng cũng không khỏi nảy sinh nghi hoặc. Hắn vội cản nàng lại, tự mình bước xuống dòng nước lành lạnh, cẩn thận kiểm tra t.h.i t.h.ể đó thêm một lần nữa.
Khí quản ở cổ đã bị cắt đứt hoàn toàn, không còn hô hấp, tim mạch cũng ngừng đập. Rõ ràng, y đã c.h.ế.t đến không thể c.h.ế.t thêm được nữa.
Thi thể của Hồng Y giáo chủ vì sao lại kỳ dị đến vậy? Chẳng lẽ là do nhiều năm ngâm mình và tiếp xúc với thứ nước thánh kia? ga6s5
Dựa theo những tin tức hiện thời, giáo chúng phàm tục chỉ có thể chạm vào vài giọt thánh thủy trong các nghi thức tế lễ, thế nhưng Hồng Y giáo chủ này lại xa xỉ đến nỗi dùng nó để tắm gội ngâm mình. Ngoài điều ấy ra, Phương Dao thật sự không nghĩ ra y còn có điểm gì dị biệt với đám thường dân. Điều đó khiến nàng càng cảnh giác với dòng sông u ám đen ngòm này. Thấy Tạ Thính chẳng chút phòng bị đứng ngâm mình trong dòng nước ngập quá đầu gối, nàng khẽ nhíu mày, gọi hắn trở lên: "Hãy bỏ mặc cái xác đó đi, chúng ta mau chóng rời khỏi đây."
Đoạn thạch động phía trước cao hơn mực nước một chút, ở giữa có chênh lệch độ cao chừng hai trượng, thoạt nhìn tựa như một thác nước nhỏ. Phương Dao vận khởi linh khí, đôi chân khẽ điểm lên vách đá, mượn sức tung mình vài lượt, thân ảnh nàng đã đáp gọn xuống cửa động. Tạ Thính cũng lập tức theo sát sau nàng.
Không ai để ý, chỉ một lát sau khi bọn họ vừa lách mình vào thạch động, ngón tay của cái xác ngâm trong nước kia khẽ động đậy. Thạch động này hẹp dài mà sâu hun hút, nhưng so với địa đạo do Lư Nghiên khai mở thì lại rộng rãi hơn, đủ để hai ba người cùng sánh vai mà không cần cúi lưng. Vừa bước vào cửa động, bốn phía lập tức chìm trong bóng tối. Tạ Thính lấy ra hỏa chiết tùy thân châm lửa soi đường, nhờ vào ánh sáng yếu ớt, hai người men theo bờ sông tiếp tục dò dẫm tiến về phía trước.
Vì động đạo kê sát dòng nước, bên trong ẩm ướt vô cùng, đến cả ngọn lửa trên hỏa chiết cũng yếu đi rõ rệt.
"Cố gắng đừng để chạm vào nước sông, ta cảm thấy nơi đây có gì đó không ổn."
Tạ Thính luôn ngoan ngoãn nghe theo lời Phương Dao. Khi nãy vừa lên khỏi sông, hắn đã lập tức vận thuật tịnh trần để gột sạch nước bẩn trên người.
Trên đường đi, mỗi khi gặp vũng nước tụ lại, cả hai đều nhấc chân vượt qua.
Càng đi sâu theo hành lang, đến một khúc ngoặt, hai tai hồ ly của Tạ Thính khẽ động, dường như bắt được động tĩnh nào đó.