"Cẩn thận."
Vừa dứt lời, Phương Dao liền cảm nhận được khúc rẽ phía trước dường như có sinh vật sống tồn tại. Nàng không để lộ cảm xúc, lòng bàn tay đã âm thầm đặt lên chuôi kiếm.
Nàng bước đi nhẹ đến mức không phát ra thanh âm, nhờ ánh lửa mà từng chút nhìn rõ sinh vật đang ẩn nấp sau chỗ ngoặt kia.
Là mấy con thủy thử có thân hình dị thường to lớn.
Chúng đã có chút dấu hiệu yêu hóa, thể hình to hơn chuột thường đến mấy chục lần, gần như lớn bằng một con bê con. Đôi mắt đỏ rực như máu, giữa bóng tối u ám trong thạch động, chúng tựa như hai đốm lửa đỏ lập lòe trôi nổi giữa không trung.
Chúng đứng tại chỗ gãi đầu gãi tai, rõ ràng đang trong trạng thái cực kỳ nóng nảy, là do Minh Văn phát tác.
Vừa trông thấy hai sinh thể sống động trước mặt, thủy thử lập tức giương mũi hít ngửi. Tựa như ngửi được khí tức của Minh Văn tương tự trên thân hai người, chúng nhất thời hứng thú tan biến, xoay mình bỏ đi.
Nói cho cùng, hiện tại bọn họ đều cùng một loại. Đám thủy thử ấy không tấn công, Phương Dao và Tạ Thính tự nhiên cũng không chủ động kiếm chuyện trêu chọc. Đôi bên bình an vô sự mà sánh vai đi qua đoạn hành lang. Sau khi đi qua đám thủy thử, họ lại gặp phải một vài sinh vật kỳ dị khác như cóc lớn, sên khổng lồ... đều là những sinh vật bị Minh Văn quấn thân, dị hóa, nằm phục tầng tầng lớp lớp trong bóng tối ven hành lang, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Khi đi ngang qua một ngã rẽ, Phương Dao vô tình chạm phải một con sên đang bám trên vách tường ngủ say, lập tức cả tay nàng dính đầy chất nhầy tanh tưởi ghê tởm không thôi.
May mắn là đám sinh vật dưới đất này đều xem họ là đồng loại, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của hai người. Phương Dao thầm nghĩ, nếu không phải do chủ động nhiễm Minh Văn, muốn xuyên qua nơi này ắt hẳn chẳng dễ dàng.
Nếu đổi lại là tu sĩ phàm tục ngang qua, chỉ sợ đã sớm bị lũ chúng xúm lại cắn xé.
Không rõ đã đi bao lâu, bùn đất dưới chân dường như chẳng còn mềm nhão như trước, bắt đầu mọc rêu xanh. Đường hầm cũng dần trở nên rộng rãi hơn, dòng sông nhỏ hẹp này cũng dần dần mở rộng, dòng chảy mỗi lúc một xiết hơn, tựa hồ đã gần kề cửa chính của dòng ngầm dưới đất này.
[Quay về đi, nơi này không phải chốn các ngươi nên đến, quay về đi.]
Một thanh âm xa lạ tựa hồ vọng lại từ nơi xa thẳm, nhưng lại rõ ràng như trực tiếp khắc sâu vào tâm trí nàng.
Từ sau khi bị nhiễm Minh Văn, đây là lần đầu tiên trong đầu Phương Dao vang lên âm thanh quỷ dị như vậy. Thanh âm ấy tràn đầy sức mê hoặc, thậm chí khiến nàng dừng bước, trong lòng dấy lên chút ý niệm muốn quay về.
"Ngươi có nghe thấy gì không?”
Phương Dao quay sang hỏi Tạ Thính bên cạnh, thế nhưng đối phương lại hồi lâu không đáp, đầu khẽ cúi, hai tay siết chặt thành quyền, cánh tay trái khẽ run rẩy.
Cảm giác quen thuộc này...
Phương Dao kinh nghi bất định, Minh Văn của hắn lại tái phát ư?
Dòng nước kia có thể áp chế Minh Văn, vừa nãy hắn cũng đã tiếp xúc qua, lẽ ra không nên phát tác nhanh đến vậy mới phải.
Phương Dao chợt nhớ tới điều gì, ánh mắt khẽ ngưng lại.
Là vì hắn đã g.i.ế.c Hồng Y giáo chủ kia!
Tạ Thính từng nói, nếu sát hại kẻ bị Minh Văn vấy nhiễm sẽ phải gánh chịu phản phệ và trừng phạt đến từ U Minh Chủ.