Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 369

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Trước đây Tạ Thính g.i.ế.c Bàng Đề, đêm đó Minh Văn đã phát tác ngay.

Giờ nàng cũng đã mang Minh Văn trong người, nhưng sự phát tác lần này của Tạ Thính không còn là vì muốn công kích nàng, mà thuần túy là do đau đớn đến tận xương tủy.

Cơn đau thấu xương khiến thần trí Tạ Thính dần mơ hồ, hắn gắng gượng chống đỡ, song cuối cùng vẫn chẳng thể đứng vững. Phương Dao vội đỡ lấy thân thể hắn, để hắn tựa vào vách đá trơn lạnh, rồi nhẹ nhàng kéo hắn ngồi tựa lưng xuống, nghỉ ngơi lấy sức.

Phương Dao đang dùng khăn tay lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán hắn thì bất chợt nhận ra mu bàn tay mang Minh Văn của mình cũng bắt đầu có dị trạng.

Minh Văn trên mu bàn tay nàng tựa mãng xà vừa bừng tỉnh sau giấc ngủ đông dài, chợt xoắn cuộn, uốn lượn không ngừng. Cảm giác như có lửa đỏ thiêu đốt, lại như vạn trùng đang gặm nhấm da thịt, đau đớn thấu tận tâm can.

Phương Dao tự thấy mình vốn là người chịu đau rất giỏi, lần đó bị sư phụ rút đi thân thức cũng chẳng hề rên lấy một tiếng, vậy mà lúc này lại suýt bật thành tiếng rên siết vì cơn đau từ Minh Văn.

Nàng khẽ dựa sát vào Tạ Thính, ngồi bên vách đá cạnh hắn, hỏa chiết tử cũng theo đó mà rơi khỏi tay nàng, chạm đất kêu khe khẽ. Thần trí nàng dồn hết để kháng cự cơn đau dữ dội như thủy triều dâng, hơi thở dồn dập, nước mắt cũng vì phản ứng tự nhiên mà tuôn rơi, làm mờ đi tầm mắt, suýt chút nữa đã ngất lịm đi.

Hai người vừa rồi còn yên ổn, chớp mắt đã bị Minh Văn giày vò đến nằm vật xuống đất.

Phương Dao mồ hôi lạnh đầm đìa, răng nghiến chặt, trong lòng không khỏi run rẩy. Chẳng lẽ A Chính và Tạ Thính đều phải trải qua khổ hình thống khổ đến nhường này? Chẳng trách khi ấy A Chính đã đau đớn đến mức cầu xin nàng cắt đứt ngón tay. Nếu giờ có kẻ nói với nàng, chỉ cần đoạn đi một cánh tay là có thể kết thúc cơn đau này, e rằng nàng cũng chẳng thể kìm lòng mà làm theo. Giữa cơn đau đớn dài đằng đẵng tưởng chừng vô tận ấy, không biết đã qua bao lâu, Minh Văn dần chậm lại tốc độ lưu chuyển, cơn đau thấu xương cũng từ từ rút đi, thần trí nhờ đó mà dần trở lại với nàng.

"A Dao... A Dao...."

Có người đang gọi nàng bên tai.

Phương Dao cố gắng hé mở mi mắt, nhờ ánh lửa mà tầm nhìn lờ mờ có điểm dừng, cuối cùng rơi lên gương mặt Tạ Thính đã sớm thanh tỉnh.

Nàng chưa từng thấy hắn luống cuống đến thế. Cặp mày thanh tú thường ngày nay nhíu chặt, đôi tai hồ ly trên đỉnh đầu run rẩy căng thẳng, khóe mắt ửng đỏ, môi mím thành một đường thẳng tắp. Giọng hắn khản đặc mà run run, từng tiếng một gọi tên nàng. Thấy nàng cuối cùng cũng tỉnh lại, trái tim treo lơ lửng của Tạ Thính cũng hạ xuống, ôm chầm lấy nàng, giọng nói ôn nhu thường ngày lúc này cũng khàn đặc, xen chút nghẹn ngào không dễ phát hiện: "A Dao, ta thực sự xin lỗi."

Hắn không nên để nàng chịu thống khổ đến vậy. Khi ở trên đài cao, hắn đáng lẽ ra đã phải kết liễu tên giáo chủ kia ngay lập tức!

Phương Dao vừa mới gắng gượng dậy một chút, người vẫn còn rất yếu, tay đặt nhẹ lên lưng hắn, định nói rằng mình không sao, nhưng chạm phải một bàn tay ướt sũng, nhớp nháp.

Nàng lúc này mới phát hiện trong không khí ngập tràn mùi huyết tanh nồng. Vội rụt tay lại, nhờ ánh lửa chiếu rọi, liền thấy ngón tay mình quả nhiên dính đầy máu.

"Ngươi bị thương rồi sao?"

"Không sao, chỉ là vết thương ngoài da." Tạ Thính đáp lời thản nhiên, ánh mắt vẫn không rời mu bàn tay trắng nõn của nàng, khẽ hỏi: "Tay nàng còn nhức nhối không?"

Minh Văn trên mu bàn tay nàng đã sưng vù, rõ ràng hiện lên thành một vòng, tựa dải lụa đen thắt chặt.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 369