Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 387

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nhát đao kia của Thang Khang đã kích phát Lưu Quang Ngọc Điệp do Ngu Vọng Khâu luyện chế, ẩn chứa một kích của cường giả Hóa Thần kỳ, đánh cho hắn khạc m.á.u tươi, toàn thân gần như tan nát. Hắn vừa nôn m.á.u vừa run rẩy nâng tay, lần trong túi trữ vật lấy ra một viên đan dược nuốt vào bụng, miễn cưỡng ngồi xếp bằng dưới đất điều tức, phải mất một lúc lâu mới phục hồi đôi chút nguyên khí.

Đáng chết! Không ngờ trên người nha đầu lại có bảo vật như Lưu Quang Ngọc Điệp! Trong mắt Thang Khang thoáng hiện lên vẻ kinh hoàng xen lẫn hung tợn. Trong Ngọc Điệp có mảnh thần thức, vị trí của bọn họ lúc này đã bị bại lộ, hắn phải nhanh chóng ra tay, không thể chần chừ thêm khắc nào!

Thang Khang vịn tường, gượng sức đứng dậy, loạng choạng bước đến trước mặt A Viên, lại nghiến chặt răng, giơ cao mũi đao sắc nhọn một lần nữa.

"Ầm!" Một luồng khí lưu bùng nổ không kém gì lần trước lại lần nữa đánh bật hắn, đập thẳng vào bức tường đá cũ nát. Bức tường vốn đã chịu tổn hại, lần này không chống đỡ nổi mà đổ nát hoàn toàn.

Thang Khang nằm vật vã giữa đống đá vụn, toàn thân co giật, m.á.u tươi sùi bọt mép, yếu ớt rít gào: "Ngươi... khốn kiếp... rốt cuộc... có bao nhiêu cái... Lưu Quang Ngọc..."

Lời chưa dứt, đầu hắn nghiêng sang một bên, dường như đã mê man bất tỉnh nhân sự.

A Viên thấy biến cố này thì kinh ngạc tột độ, mắt chớp liên hồi.

Quái nhân này rốt cuộc đã làm sao?

Luồng khí nổ vừa rồi đã làm lỏng sợi dây trói trên người nàng, A Viên chợt bừng tỉnh, thừa cơ Thang Khang còn đang mê man, liền uốn éo thân thể như tằm trong kén, dốc sức giãy thoát khỏi trói buộc.

Nàng cẩn trọng lẩn tránh những mảnh vụn trên mặt đất, lúc đi ngang qua người Thang Khang đang bất tỉnh còn nghe thấy hắn rên khẽ một tiếng, A Viên hoảng hốt giật mình, tức thì vận linh khí tung hai chiêu Hỏa Cầu Thuật thẳng vào mặt hắn, rồi không dám quay đầu, cắm đầu cắm cổ chạy thẳng ra ngoài.

Vừa vượt qua bức tường đã sụp đổ, A Viên còn đang bối rối tìm lối thoát thân, bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vọng đến từ khúc quanh phía trước.

Há chẳng phải đồng bọn của kẻ kia sao?

Nàng nhìn quanh, chẳng có nơi nào để ẩn mình, tiếng bước chân càng lúc càng gần, bóng hình đã hiện rõ nơi đầu hành lang, A Viên hoảng hốt liền ném thêm hai quả Hỏa Cầu Thuật.

Người kia không dừng bước, chỉ khẽ nghiêng đầu, liền tránh thoát.

Bóng hình kia dần hiện rõ dưới ánh lửa hập lòe, A Viên trong lúc kinh hãi vẫn cau mày, nghiến chặt răng, nắm tay nhỏ siết chặt phòng bị.

Thế nhưng khi thấy rõ diện mạo người kia, nàng sững sờ, mọi nỗi sợ hãi, hoang mang chốc lát đều hóa thành vui sướng tột cùng, xen lẫn ấm ức nghẹn ngào, vẫy chiếc đuôi nhỏ lấm lem bụi đất, lao thẳng vào lòng bọn họ.

"Hu hu hu! Mẫu thân! Phụ thân!"

"A Viên, mau để mẫu thân xem thử con có bị thương hay không?”

Phương Dao cúi người ôm lấy nữ nhi, cẩn trọng kiểm tra thân thể nàng, phát hiện ngoài khuôn mặt nhỏ nhắn cùng chiếc đuôi thoang thoảng bụi bặm thì trên người nàng chẳng thấy vết thương rõ rệt nào.

Nàng đau lòng khẽ khàng lau đi những vệt nước mắt lấm lem trên gương mặt A Viên, ánh mắt nàng xuyên qua thân ảnh bé nhỏ của con, trông thấy Thang Khang nằm bất động giữa đống đá vụn của bức tường sụp đổ, sắc mặt nàng khẽ trầm xuống: "Chính y là kẻ đã đưa con rời khỏi tông môn sao?"

"Con cũng không rõ, khi tỉnh lại đã ở đây rồi, tên quái nhân kia định g.i.ế.c con, còn bắt con uống một chén thuốc đắng ngắt."

A Viên ủy khuất rúc vào lòng mẫu thân kể lể, kể từ khi phụ mẫu rời đi, tiểu cô nương chỉ quẩn quanh bên ca ca trong tiểu viện, chưa từng bước chân ra khỏi ngưỡng cửa. Chẳng ngờ lần này vừa tỉnh giấc đã bị đưa đến nơi xa lạ, suýt chút nữa bỏ mạng dưới tay tên hắc bào quái nhân nọ.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 387