Đôi tai hồ ly bé nhỏ run rẩy vì sợ hãi, giọng nói cũng khẽ mang theo tiếng nức nở.
"Thôi được rồi, đừng sợ nữa. Hiện giờ con đã an toàn rồi."
Phương Dao dịu dàng an ủi, vỗ nhẹ lưng của tiểu nha đầu, A Viên ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người mẫu thân, lòng con bé mới dần ổn định lại. Nó ngẩng đầu lên, trông thấy phía sau Phương Dao là một nam tử vận huyền y, tóc đen như mun, thân hình cao lớn, phong tư như ngọc.
"Phụ thân..."
A Viên mừng rỡ chạy đến ôm lấy phụ thân, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy hai ngón tay của phụ thân. Phát hiện bàn tay của phụ thân vẫn lạnh lẽo và trắng sạch như thường, đôi mắt A Viên sáng bừng kinh ngạc: "Phụ thân, Minh Văn trên tay người biến mất rồi sao? Bệnh của người đã thuyên giảm chăng?"
Tạ Thính vẫn luôn nơm nớp lo âu suốt chặng đường dài, lúc này cũng trút bỏ được tảng đá nặng trĩu trong lòng khi thấy A Viên bình an vô sự. Chàng khẽ cúi người, ôm chặt lấy con gái bé bỏng của mình: "Ừm, bệnh tình của phụ thân đã khỏi hẳn rồi."
"Vậy người có mang theo đan dược quý hiếm về không? Bệnh tình của ca ca cũng sẽ thuyên giảm chứ?"
"Đan dược?" Tạ Thính chợt khựng lại, thoáng sửng sốt, rồi khóe môi khẽ cong, nở nụ cười nhẹ nhõm: "Không cần đan dược, bệnh tình của ca ca con đã khỏi hẳn rồi."
"Thật sao?" A Viên hưng phấn reo hò: "Vậy chúng ta mau trở về thăm ca ca đi thôi!"
Trong lúc Tạ Thính dỗ dành con gái, Phương Dao tiến đến vài bước chân kiểm tra tình trạng của Thang Khang, kẻ đang nằm bất tỉnh nhân sự. Y nằm trong đống đá vụn, khắp toàn thân xương cốt gãy nát nhiều chỗ, tóc tai cháy xém vì hỏa cầu, nhưng vẫn còn chút hơi thở yếu ớt.
Bị trúng đòn thần thức của Ngu Vọng Khâu cùng với hai quả hỏa cầu của A Viên, thế mà y vẫn chưa bỏ mạng, quả thực là mạng lớn.
Phương Dao từ trong túi trữ vật lấy ra một viên Sinh Cơ Đoạn Tục Hoàn quý giá nhét vào miệng y. Kẻ này tạm thời không thể chết, nàng vẫn còn việc cần thẩm vấn.
Sinh Cơ Đoạn Tục Hoàn này dược hiệu cực kỳ thần tốc, dù chỉ còn một hơi tàn cũng đủ sức kéo y từ cõi c.h.ế.t về. Thuốc vừa vào bụng, Thang Khang lập tức tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Phương Dao cầm trường kiếm kê sát nơi mi tâm y.
Y hoảng hốt nhắm chặt hai mắt, giả vờ chưa tỉnh.
"Ngươi đừng giả chết." Giọng Phương Dao lạnh lẽo tựa băng sương: "Ta hỏi ngươi, rốt cuộc là ai đã đưa A Viên ra ngoài? Trong tông môn có nội ứng của các ngươi hay chăng? Chén thuốc ngươi đã cho A Viên uống là loại vật gì, có độc hay chăng?"
"Chỉ cần ngươi khai thật, ta sẽ bảo toàn tính mạng cho ngươi."
"Ta nói, ta nói!"
Thang Khang ho ra hai ngụm máu, hèn hạ cầu xin tha mạng. Y tu luyện đến cảnh giới ngày hôm nay nào dễ dàng chi, chẳng ngờ hôm nay lại gặp phải kiếp nạn này. Chỉ cần giữ được tính mạng, điều gì y cũng có thể thốt ra.
"Chén thuốc đó là để hoạt huyết, tuyệt không có độc."
Dù sao mục đích của y là muốn dùng m.á.u Huyền Âm chi thể của A Viên để luyện đan, sao có thể hạ độc con bé được chứ.
"Còn về người đã đưa tiểu cô nương ra ngoài, là..." Thang Khang ho khan vài tiếng, thều thào yếu ớt thốt ra một cái tên.
Nghe được cái tên đó từ miệng y, đồng tử Phương Dao đột ngột co rút, gương mặt nàng tràn ngập vẻ không thể tin nổi: "Sao có thể là người đó? Ngươi đừng hòng bịa chuyện lừa gạt ta!"
Thang Khang thấy nàng vẫn không tin liền tiến sát mũi kiếm thêm một tấc, để mũi kiếm lạnh lẽo rạch một đường trên cổ y, m.á.u tươi tức khắc trào ra, y suýt bật khóc nức nở: "Tuy khi đó trời rất tối, nhưng ta thề với trời, ta thật sự không nhìn lầm! Mạng sống của ta nằm trong tay ngươi, cần gì phải lừa dối ngươi chứ?"
Tay cầm kiếm của Phương Dao khẽ cứng lại, hồi lâu mới có thể tiêu hóa được tin tức kinh hoàng này.
Phương Dao vốn là người trọng lời hứa, lặng lẽ thu hồi trường kiếm, bước đến trước mặt Tạ Thính, ôm A Viên từ lòng chàng, bình thản liếc nhìn chàng một cái: "Chúng ta chờ ngươi ngoài cửa."