Tạ Thính hiểu rõ ý tứ của nàng, Phương Dao ôm A Viên đi trước, leo lên bậc đá, rời khỏi mật thất dưới lòng đất.
Mật thất này nằm ở ngoại thành hẻo lánh, tựa hồ là sào huyệt do Thang Khang tự tay dựng nên, lối vào bị ẩn giấu kỹ lưỡng dưới một tảng đá khổng lồ.
Phương Dao ôm A Viên đứng dưới ánh dương rực rỡ, lát sau Tạ Thính từ trong cánh cửa đá bước ra.
"Giải quyết rồi chứ?" Phương Dao hỏi.
"Ừm."
Ánh mắt ôn hòa của Tạ Thính mang theo ý cười nhạt, thần sắc bình thản, trước khi bước ra khỏi cửa đá, chàng đã dùng thuật tịnh trần tẩy sạch vết m.á.u trên tay, hoàn toàn không lưu lại chút dấu vết nào của việc vừa đoạt mạng người.
Dám động đến con mình, thì đừng hòng sống sót!
Phương Dao gật đầu, loại tà tu như Thang Khang, không biết đã hãm hại bao nhiêu sinh linh vô tội. Y sống trên đời này chỉ thêm tai họa, tuyệt đối không thể để y toàn mạng trở về, chỉ là không muốn để A Viên bé nhỏ chứng kiến cảnh m.á.u me tàn khốc mà thôi.
"Giải quyết cái gì vậy?" A Viên khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đầy khó hiểu.
"Chuyện đó không quan trọng, chúng ta về nhà thôi." Phương Dao khẽ véo má tiểu cô nương trong lòng, Tạ Thính lập tức hóa thân thành bạch hồ, làm tọa kỵ cho hai mẹ con. Phương Dao ôm A Viên nhẹ nhàng leo lên lưng bạch hồ, còn về những lời Thang Khang đã nói là thật hay giả, đợi khi quay về tông môn, tự nhiên sẽ sáng tỏ.
Trên đỉnh chủ phong của Linh Tiêu Tông, cuộc hỗn chiến giữa sáu đại tông môn vẫn đang diễn ra kịch liệt, khói lửa ngút trời.
Sự hiềm khích và giao tranh giữa các tông môn vốn là lẽ thường, song sáu đại tông cùng tề tựu, giao chiến đến độ bất phân thắng bại như thế này, quả thực đã mấy trăm năm chưa từng có tiền lệ.
Kể từ khi Linh Tiêu Tông khai sơn lập phái, đây là lần đầu tiên tông môn phải đối mặt với sự liên thủ công phạt của tam đại tông. Chưởng môn Ngu Vọng Khâu vốn không muốn gây hấn, nhưng đối phương đã ức h.i.ế.p đến tận cổng núi, ngạo mạn vô lễ.
Dẫu là giao A Viên cho tam tông, hay để bọn họ tự tiện xông vào tông môn lục soát, bất luận là điều nào, chưởng môn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, chịu đựng cho đặng.
Nếu đối phương đã chẳng màng lễ nghi, ngang nhiên vô lễ, vậy thì đành khai chiến. Luận về giao đấu, kiếm tông bọn ta từ trước đến nay há sợ chi ai!
Viên Hạc cùng Ngu Vọng Khâu kề lưng chống đỡ, đối diện với tam vị chưởng môn. Viên Hạc thi triển Kim Dương kiếm pháp, chiêu thức cương mãnh tựa cuồng phong, chưởng môn Ngu vận dụng Linh Tiêu kiếm pháp, thân pháp nhẹ nhàng linh hoạt như mây trôi. Một cương một nhu, song kiếm hợp bích, hai vị chưởng môn vẫn giữ vững thế cân bằng trước ba kẻ địch.
Có Viên Hạc trợ lực, Ngu Vọng Khâu ít nhất không lo bị tập kích sau lưng, áp lực cũng vơi đi phần nào.
Lúc này, Ngu Vọng Khâu đang giao đấu cùng các chủ Tàng Cơ Các, bỗng nghe phía sau truyền đến một tiếng rên khẽ, trong lòng rúng động, định quay đầu nhìn lại.
"Viên huynh, ngươi bị thương rồi ư?"
"Không sao, ngươi lo cho mình trước đi! Lâu rồi không động thủ, đúng lúc cho ta hoạt động gân cốt già nua này!" Viên Hạc đáp bằng giọng trầm khàn, rồi tức giận mắng lớn: "Tên họ Tịch đáng c.h.ế.t lại dám giở trò đánh lén!"
Lòng Ngu Vọng Khâu chấn động. Ông ta và Viên Hạc quen biết đã lâu, xưng huynh gọi đệ là chuyện thường, nhưng hai người vẫn hay ganh đua chọc ghẹo, chưa từng thực lòng tương giao. Không ngờ vào thời khắc then chốt này, Viên Hạc lại không ngại đắc tội Tiên Minh, mang theo các đệ tử thân truyền đến tương trợ ta.
Viên Hạc cũng không ngờ Linh Tiêu Tông bị tam đại tông môn vây công, mà nguyên do chỉ vì một tiểu nha đầu.
Trong cục diện này, Tiên Minh không những không liên kết chư tông đối phó U Minh Giáo, trái lại còn tự quay sang nội đấu, thậm chí muốn dùng m.á.u đồ tôn của người khác để luyện giải dược. Hành vi vô sỉ đến tột cùng ấy khiến Viên Hạc làm sao chịu đựng cho đặng!