"Ai!"
"Cái gì vậy!"
"Ta cháy rồi! Nóng quá! Nóng c.h.ế.t mất!"
Quả đạn pháo này đã khiến mấy chục đệ tử Linh Tiêu Tông và Kim Dương Tông bị thương. Tiếng kêu rên vang vọng khắp nơi. Ngay cả nóc điện Chấp Sự Đường phía sau cũng bị phá thủng một lỗ lớn.
Ngu Vọng Khâu và Viên Hạc bị giam cầm trong pháp trận, nhìn thấy đệ tử thương vong, đôi mắt liền đỏ ngầu, giận đến muốn nổ tung, trường kiếm trong tay không ngừng c.h.é.m vào kết giới trận bàn. Nhưng đây là pháp khí trấn môn của Chưởng môn Vạn Pháp Môn, phẩm cấp cực cao. Kiếm khí c.h.é.m vào chỉ khiến mặt trận nổi lên vài gợn sóng lăn tăn, nhất thời không cách nào phá vỡ.
"Dừng tay!"
Các chủ Tàng Cơ Các phớt lờ tiếng gầm giận dữ của Ngu Vọng Khâu. Lão ta đang định nhân thế công kích đòn thứ hai thì bỗng cảm thấy sau lưng lạnh buốt, một luồng kiếm ý lạnh lẽo mang theo sát khí mãnh liệt c.h.é.m thẳng tới.
Lão ta giật mình, lập tức từ bỏ nỏ pháo, nghiêng người lùi liên tiếp mấy bước, tránh khỏi nhát kiếm sát khí ngút trời kia.
Phương Dao cầm kiếm giáng xuống giữa chiến trường, mặt lạnh tựa băng tuyết, mang theo cơn thịnh nộ. Lúc nàng và Tạ Thính đưa A Viên trở lại thành dưới chân núi đã cảm thấy có gì đó không ổn. Trong thành lẫn trong tông môn, hầu như không thấy bóng dáng đệ tử.
Đến khi thấy trên đỉnh chủ phong xa xa người người tấp nập, đạo bào màu sắc khác nhau hỗn chiến, Phương Dao mới chợt hiểu rằng có kẻ đang công đánh tông môn của mình.
Không còn kịp che giấu thân phận Tạ Thính, cả hai lập tức nhập cuộc chiến.
Cùng lúc đáp xuống trung tâm chiến trường với Phương Dao còn có một con hồ ly tuyết khổng lồ, toàn thân trắng muốt. Vừa xuất hiện, nó đã thu hút ánh nhìn của tất cả đệ tử. Từ trên trời giáng xuống, thân hình tựa một khối mây trắng khổng lồ, còn nổi bật hơn cả quả đạn pháo vừa rồi.
Ngay khi bạch hồ hạ xuống mặt đất, thần vĩ khổng lồ phía sau lập tức quét ngang về phía chưởng môn Đan Hà Tông và Vạn Pháp Môn, cuồng phong mãnh liệt do đuôi hồ quét lên khiến hai vị chưởng môn kia bị bức lui vài trượng. Thần vĩ của bạch hồ sau đó liên tiếp oanh kích lên quang tráo của trận pháp, hung lực cuồng bạo tức khắc khiến quang tráo hiện lên một vết rạn nứt.
Một tiếng, hai tiếng, rồi ba tiếng...
Quang tráo trong suốt kia nương theo tiếng vỡ vụn, phóng thích hai vị chưởng môn đang bị vây khốn bên trong.
Chứng kiến cảnh nó dùng ba vĩ đánh nát cực phẩm pháp khí của mình, chưởng môn Vạn Pháp Môn kinh hãi thất sắc, đứng chôn chân bất động tại chỗ.
Yêu lực cường đại đến nhường này, chính là Yêu Vương Túc Ngọc!
Chưởng môn Đan Hà Tông cũng kinh ngạc tột độ, ông ta từng nghe tương truyền rằng Yêu Vương Túc Ngọc là một bạch hồ, trên chóp vĩ có dấu huyết sắc. Mà thần vĩ của bạch hồ kia hoàn toàn phù hợp với đặc điểm đó, huống hồ có thể dùng ba vĩ đánh nát cực phẩm pháp khí, không thể nghi ngờ gì nữa, nó chính là Yêu Vương!
Yêu Vương sao lại hiện thân nơi đây?
Việc này vốn dĩ chỉ là tranh đấu giữa các tông môn nhân tu, Yêu Vương bỗng nhiên hiện thân can thiệp vào, ý vị lập tức đại biến.
Chúng đệ tử sáu tông đồng loạt đình chiến.
Chưởng môn Vạn Pháp Môn cắn răng tiến lên chắp tay hành lễ, cất lời trước tiên:
"Yêu Vương điện hạ vì sao lại đột ngột hiện thân ở địa giới nhân tu của ta? Chẳng hay có phải vô tình ngang qua đây chăng?”
Yêu Vương vừa hiện thân, chẳng thốt một lời đã trực tiếp phá tan pháp khí của y, hiển nhiên là đang yểm trợ Linh Tiêu Tông. Trong giọng nói của chưởng môn Vạn Pháp Môn là kính cẩn thận trọng, trong lòng thì kinh nghi khó tả, sợ bản thân lỡ mạo phạm đến Yêu Vương.