Trong đại điện, tiếng khóc đau đớn xen lẫn hổ thẹn của Thủ Chuyết vang vọng.
A Chính tựa vào chân phụ thân, lặng lẽ quan sát mọi việc từ đầu đến cuối, giờ đây cũng đã tường tận mọi chuyện.
Đám người Đan Hà Tông muốn dùng m.á.u của muội muội để luyện đan, nhị sư thúc sao có thể đem A Viên giao cho bọn chúng được?
Phụ thân ta thương muội muội đến vậy, thậm chí còn không nỡ uống m.á.u của muội ấy.
Muội muội tuy mềm lòng, đã tha thứ cho nhị sư thúc, nhưng trong lòng A Chính vẫn thấy bất an, nó không muốn để ý tới nhị sư thúc nữa.
A Chính liền chạy vội lên trước, kéo muội muội đang luống cuống giúp Thủ Chuyết lau nước mắt trở về, đoạn lại lấy ra một chiếc khăn sạch lau tay cho muội muội. A Viên rất bất đắc dĩ, nó đã cố gắng hết sức rồi, chỉ là nhị sư thúc khóc đến quá đỗi bi thương.
Hồi lâu sau, Ngu Vọng Khâu nhìn chằm chằm nhị đồ đệ đang khóc lóc thê thảm dưới bệ, thở dài một tiếng, hỏi hắn: "Ngươi có biết vì sao năm đó ta thu ngươi làm đồ đệ, lại đặt cho ngươi cái tên này không?”
"Chuyết không phải là ngu dốt, mà là chất phác vụng về."
Ngu Vọng Khâu vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng thu Thủ Chuyết làm đồ đệ. Hôm ấy, ông cùng các trưởng lão ở Chấp Sự Đường thông qua lưu ảnh thạch mà quan sát lứa tiểu đệ tử mới thu nhận.
Một đám trẻ con chen chúc nhau bước xuống từ hồ lô phi hành, nôn nóng muốn chiêm ngưỡng tiên môn trong truyền thuyết. Có một tiểu đệ tử vô ý ngã xuống giữa đám đông, những đứa trẻ khác đều lướt qua, duy chỉ có Thủ Chuyết là đỡ nó dậy.
Hôm trước vừa mưa nhẹ, đất bùn trơn trượt. Thủ Chuyết đỡ tiểu đệ tử kia dậy xong, chưa đi được hai bước thì bản thân cũng trượt chân ngã lăn ra đất.
Ngu Vọng Khâu thấy thế thì bật cười, cảm thấy đứa nhỏ này tâm tính lương thiện, linh căn cũng không tệ, thế nên mới thu nhận vào môn hạ. Ông ta đặt tên cho hắn là Thủ Chuyết, là mong hắn có thể mãi giữ vững tấm lòng chất phác ấy.
"Thế mà giờ đây đến cái tên của chính mình, ngươi cũng không giữ nổi."
Ngu Vọng Khâu tuy không thốt ra hai chữ "thất vọng", nhưng từng lời trong câu nói đều chất chứa nỗi thất vọng sâu sắc với nhị đồ đệ này. Ông ta vung tay áo, giọng khàn khàn nói: "Ngươi tự đến Vân Phong đi."
"Vâng."
Thủ Chuyết cắn răng dập đầu thật mạnh với sư phụ.
Kết cục cuối cùng của việc này là Thủ Chuyết bị phạt đến Vân Phong khổ tu, không được phép rời khỏi, cũng không cho phép ai đến thăm. Vân Phong là nơi chuyên dành cho đệ tử phạm lỗi đến tự kiểm điểm, nhưng kể từ khi Linh Tiêu Tông lập tông tới nay, số người thật sự bị phạt tới nơi này có thể đếm trên đầu ngón tay.
Vân Phong là một vách đá hoang vu cheo leo, gió lạnh cắt da, chỉ có hai căn lều tranh tồi tàn rách nát.
Thủ Chuyết không mang theo lam linh thảo. Dược thảo này cần luyện thành đan hoàn mới có hiệu quả, mà Thủ Chuyết không biết luyện đan, Tô Minh Họa cũng sẽ không luyện cho hắn. Hơn nữa, đến nơi biệt lập như Vân Phong, dù có bổ kinh mạch hay không thì cũng chẳng khác biệt gì.
Trên người Phương Dao vẫn còn rất nhiều lam linh thảo, nàng đã đưa một ít cho chưởng môn Diễn Nguyệt Tông cũng bị tổn hại kinh mạch.
Chưởng môn Diễn Nguyệt Tông vừa thấy dược thảo thì kích động đến mức lệ già tuôn trào. Từ sau khi kinh mạch bị phá, ông ta đã dốc toàn lực của tông môn đi tìm loại thảo dược này, nhưng chưa từng có tung tích.