Ông ta run rẩy đưa tay ra, không dám nhận: "Lễ vật này có phải quá quý giá rồi không?"
"Nhan chưởng môn, ngài biết rõ tông môn ta gặp nạn đã không tiếc đường sá xa xôi vạn dặm mà mang đệ tử đến tiếp viện. Phần tình nghĩa này quý giá vô cùng, dược thảo này so với ân tình ấy thì có đáng là gì?"
Lời của Phương Dao làm trái tim của Nhan chưởng môn cảm thấy ấm áp vô ngần. Đây quả là thiện hữu thiện báo ư?
Lần này ông ta dẫn đệ tử đến, một là vì bất bình trước hành vi cậy thế h.i.ế.p người của ba đại tông môn, hai là bởi vì Ngu chưởng môn từng chăm lo đặc biệt cho Diễn Nguyệt Tông trong các lần đại tỷ thí, chưa từng giống những chưởng môn khác thấy tông môn ông ta suy bại liền tỏ vẻ lạnh nhạt.
Không ngờ lại có ngày nhận được phúc báo như thế này.
Có được dược thảo bổ kinh mạch này, lại thêm sự giúp đỡ từ Linh Tiêu Tông, có thể chẳng bao lâu nữa Diễn Nguyệt Tông sẽ khôi phục lại hào quang, một lần nữa quay về làm đại tông môn.
Chưởng môn Diễn Nguyệt Tông trông thấy sắc mặt Phương Dao vẫn còn vương nét u sầu, sau khi nhận thảo dược liền hạ giọng khuyên nhủ: "Ngươi cứ yên tâm, dẫu tam tông kia có Tiên Minh chống lưng, thì hành vi vô sỉ của bọn họ cũng khó mà che mắt được thiên hạ. Chỉ cần vài ngày nữa, việc này truyền ra khắp các tông môn, danh tiếng của tam tông ắt sẽ sụp đổ, các môn phái chính đạo ắt sẽ đồng loạt khinh bỉ bọn họ."
Phương Dao gật đầu, chỉ là chưởng môn Diễn Nguyệt Tông không hay biết rằng, so với Đan Hà Tông vốn ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, hành động của nhị sư đệ mới thật sự khiến lòng nàng nguội lạnh đến thấu xương.
Về phía Kim Dương Tông, Ngu Vọng Khâu vốn quen biết thân thiết với Viên Hạc, ân tình kia tự có người thay thế đáp đền, Phương Dao cũng không đến bái phỏng nữa. Thấy trời đã tối, nàng cùng Tạ Thính và hai hài tử trở về tiểu viện của mình.
Đêm buông xuống, sau một ngày bôn ba vất vả, cả nhà bốn người cuối cùng cũng được an ổn nghỉ ngơi trên giường.
Phương Dao bảo Tạ Thính nằm úp sấp xuống giường, vén nửa tay áo lên cho nàng kiểm tra vết thương sau vai hắn.
Khi phá trận pháp và pháp khí nọ, hắn đã vận dụng không ít yêu lực, may mà vết thương vẫn chưa nứt ra. Nàng tháo lớp băng cũ, cẩn thận rắc thuốc bột mới rồi cuốn lại.
"Phụ thân có đau không ạ?"
Hai tiểu hồ ly quây quần bên phụ thân, trông thấy mẫu thân gỡ bỏ lớp băng, để lộ vết thương dài còn chưa lành trên vai hắn, đôi mắt tròn xoe liền ánh lên vẻ lo lắng, xót xa khôn xiết.
"Không đau." "Thật sự không đau ạ? Trông qua đã thấy đau lắm rồi."
A Viên nói bằng giọng thật nhỏ, sợ mình nói lớn sẽ làm mẫu thân phân tâm khi thoa thuốc, làm phụ thân đau thêm.
Lần này đi tìm giải dược Minh Văn, ắt hẳn hai người đã gặp muôn vàn hiểm nguy.
"Thật sự không đau." Tạ Thính dịu dàng đáp, giọng điệu hắn dịu dàng, khẽ khàng, chiếc đuôi hồ ly phía sau cũng nhẹ nhàng đong đưa theo.
Hiện tại không cần che giấu thân phận Yêu Vương nữa, chuyện của Minh Văn cũng đã giải quyết xong, A Dao và hai hài tử đều bình an ở bên hắn. Giây phút này có thể nói là lúc hắn cảm thấy thanh thản vô ưu nhất.
Phương Dao băng bó vết thương xong, nghĩ rằng mấy loại thuốc này còn phải dùng thường xuyên nên nàng không cất vào túi trữ vật, đứng dậy xếp chúng lên giá gỗ.
Động tác của nàng vô cùng chậm rãi, mỗi lần đặt một bình đều cẩn thận xoay hoa văn trên thân bình hướng ra ngoài. Tạ Thính mặc lại áo lót, thấy nàng có vẻ thất thần, hắn liền cất tiếng hỏi: "A Dao, nàng vẫn còn đang trầm tư về việc của sư đệ sao?"