Phương Dao giơ tay sờ mặt nàng, chẳng lẽ tâm sự của ta đều đã hiện rõ trên mặt rồi ư? Vì sao lúc nào hắn cũng nhìn thấu suy nghĩ của ta vậy chứ.
Sư phụ đã phạt Thủ Chuyết trấn thủ Vân Phong, trong lòng nàng chẳng những không cảm thấy sảng khoái khi kẻ nội gián bị lôi ra ánh sáng, mà ngược lại còn thấy buồn bã khôn nguôi.
Thủ Chuyết là sư đệ do chính tay nàng dắt díu nuôi nấng, lúc tuổi chỉ lớn hơn A Chính cùng A Viên chừng hai tuổi đã đi theo nàng, luôn gọi nàng một tiếng "đại sư tỷ". Bốn sư tỷ đệ cùng nhau tu luyện, từ Luyện Khí bước lên Kim Đan, trải qua biết bao mùa xuân thu thăng trầm, luôn hòa thuận chưa từng lời qua tiếng lại.
Phương Dao không có cốt nhục huynh đệ, nhưng nàng sớm đã xem ba người bọn họ là đệ muội ruột thịt của nàng.
Chính vì vậy, khi nghe cái tên Thủ Chuyết từ miệng Thang Khang, nàng mới sững sờ, đau đớn đến tận tâm can. Nàng thà tin rằng tất cả là do Thang Khang một mình làm, chứ không muốn tin rằng nhị sư đệ cũng nhúng chàm.
Phương Dao bước lại, ngồi xuống bên cạnh Tạ Thính, rầu rĩ cất giọng nhỏ nhẹ: "Nhị sư đệ trót bước sai một đường, sư phụ phạt hắn trấn thủ Vân Phong cả đời, vĩnh viễn không được rời khỏi đó. Ta cũng không phải có ý cầu xin sư phụ tha thứ cho hắn, chỉ là nghĩ đến những cố sự đã qua, nghĩ đến việc hôm nay Thủ Chuyết khóc than hối hận trong Chấp Sự Đường, trong lòng ta quả thực vô cùng nặng nề."
Đã bị hắn nhìn thấu tâm can, Phương Dao cũng không giấu nữa, bèn thổ lộ hết thảy, muốn nghe thử xem hắn có suy nghĩ gì.
Tạ Thính thu lại thần sắc, giọng điệu ôn hòa hỏi nàng: "Nếu hôm nay người bị tổn hại kinh mạch là nàng, nàng có đem hài tử của người khác ra đánh đổi thuốc giải không?"
Phương Dao sững sờ. Nàng đương nhiên không thể làm ra việc táng tận lương tâm đó.
"Vậy nên, hắn đã làm ra hành động sai trái đó thì phải chịu hậu quả cho lựa chọn của chính mình. Hôm nay hắn có thể vì tu bổ kinh mạch của mình mà mang A Viên rời khỏi tông môn, thì ngày mai cũng có thể vì thứ khác mà phản bội cả tông môn."
Thủ Chuyết là sư đệ của nàng, là đệ tử thân truyền của Ngu Vọng Khâu, việc trừng phạt thế nào Tạ Thính không tiện bình luận quá nhiều, nhưng nếu việc này xảy ra ở yêu giới, hắn nhất định sẽ tru diệt.
Phương Dao bề ngoài lạnh nhạt, khó gần gũi với mọi người, nhưng Tạ Thính biết nàng là người mềm lòng. Một khi ai đó bước được vào lòng nàng, được nàng xem là người nhà thì rất dễ khiến nàng bị tình cảm chi phối.
Chính hắn khi xưa chẳng phải cũng đã lợi dụng điểm này, đánh cược rằng Phương Dao nhất định sẽ không bỏ rơi bọn họ nên mới dẫn theo hai hài tử tự tiện tiền trảm hậu tấu sao?
"Nàng buồn là vì hắn đã không còn là sư đệ năm xưa mà nàng từng tin tưởng. Lòng người biến đổi khôn lường, nhưng hồ tộc ta thì không." Tạ Thính nheo mắt.
Hắn ta sao lại tự đắc khen ngợi bản thân như vậy chứ?
Nhưng Phương Dao cảm thấy lời hắn nói quả thực có lý. Nàng chưa từng trải qua cảm giác bị người mình tin tưởng phản bội, cho nên mới có một thoáng do dự khôn nguôi.
Việc này đã định đoạt, Phương Dao khẽ lắc đầu, không muốn nghĩ thêm nữa.
"Phụ thân, mẫu thân, hai vị đang bàn luận việc gì vậy ạ?"
Hai tiểu hồ ly thấy phụ mẫu thì thầm to nhỏ đã lâu, không nhịn được chen tới, cố gắng tìm cách để phụ mẫu chú ý đến mình.
“Hai con muốn nghe chuyện kể chăng?” Phương Dao khẽ nhếch mày, mỉm cười hỏi.
Hai tiểu hồ ly đồng loạt gật đầu, A Chính cất tiếng: “Con muốn nghe chuyện phụ thân và mẫu thân đã trải qua ở Tây Bắc.”
Bởi lẽ chúng chưa từng đặt chân đến Tây Bắc, những nơi như sa mạc, hoang nguyên nghe qua đã đầy vẻ huyền bí. Cuộc phiêu lưu của phụ thân mẫu thân chắc chắn còn ly kỳ hơn vạn câu chuyện trong thoại bản.