Hôm qua trong tông xảy ra đại sự như thế, rất nhiều đệ tử bị thương nặng, tạm thời tông môn đình chỉ giảng dạy. Hai tiểu oa nhi không cần lên lớp cho nên đến giờ vẫn chưa chịu dậy, ngay cả Tạ Thính cũng hiếm khi được thư thái, đang ngủ say sưa.
Phương Dao còn đang lưỡng lự không biết nên nằm tiếp hay ngồi dậy, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên ngoài sân.
Nàng khẽ đẩy Tạ Thính vẫn đang ngủ say. Hắn trong mộng dường như tưởng nàng muốn đẩy mình ra, lông mày khẽ cau lại, cái đuôi hồ ly ngược lại càng siết chặt lấy nàng hơn, đầu còn rúc sâu vào cổ nàng, bờ môi mỏng mang theo hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua cần cổ.
Cảm giác tê dại từ cổ lan đến tận gót chân nàng. Phương Dao khẽ nhắm mắt định thần, áp sát tai hắn, thủ thỉ: “Có người gõ cửa, chàng thả ta ra.”
Nghe được lời nàng, hắn lúc này mới từ từ mở đôi mắt đào hoa ra. Sau khi ánh nhìn đã trở nên rõ ràng, hắn mới chậm rãi buông cái đuôi hồ ly ra. Phương Dao nhanh chóng đẩy hắn sang một bên, bước xuống giường khoác thêm một chiếc áo khoác ngoài, đi đến cửa sân. Vừa mở cửa liền thấy Thôi trưởng lão đứng đợi.
Thôi trưởng lão nói sơ qua mục đích của chuyến ghé thăm, bảo rằng sau khi đại hội kết thúc, viện cũ của bọn họ đã được dọn dẹp lại. Nếu cần, có thể chuyển về đó an cư.
“Không chuyển.”
Tạ Thính lúc này đi ra từ sau lưng Phương Dao, lông mày nhíu chặt, mang theo vẻ bất mãn. Cả nhà bọn họ mới đoàn tụ chưa được bao lâu, ngày thứ hai đã muốn chuyển viện, kẻ này rốt cuộc mang tâm tư gì đây?
Thôi trưởng lão biết mình bị hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Ta nghĩ trong viện nhỏ này, bốn người ở quả thật hơi chật chội. Trong tông còn có viện lớn hơn, nếu các vị thấy chật, có thể chuyển sang viện rộng rãi hơn một chút.”
Phương Dao chợt nhớ đến khi tổ chức đại hội tông môn, Thôi trưởng lão từng nói muốn tiết kiệm tài nguyên, bảo nàng dọn viện. Khi ấy, y đã nói thế nào nhỉ?
“Viện ấy bốn người ở vẫn còn rộng rãi lắm.”
Giờ đây, vừa mới dọn về ở được vỏn vẹn một ngày, Thôi trưởng lão đã vội vàng thu xếp viện lớn hơn cho họ. Quả nhiên có danh phận Yêu Vương, mọi sự đều hanh thông.
Phương Dao hồi tưởng lại cảnh sáng sớm bị ba cái đuôi hồ ly đè nặng trên người, cảm thấy chiếc giường nhỏ này nếu chỉ ngủ một mình nàng thì còn dư dả, nhưng ngủ bốn người thì đúng là có hơi chen chúc thật.
Nàng nhìn sang Tạ Thính, hắn đưa ánh mắt nghiêm túc: “Ta thấy ở đây thật tốt, chẳng hề chật chội chút nào.” Phương Dao quay sang nói với Thôi trưởng lão: “Vậy thì không chuyển nữa.”
Thực ra, nàng cũng đã quen sống ở viện nhỏ của mình, lười dọn đi nơi khác.
“Vậy được, Dao Nhi và Yêu Vương đại nhân cứ nghỉ ngơi đi, ta không quấy rầy nữa.” Thôi trưởng lão liếc nhìn Tạ Thính vẫn chưa kịp khoác thêm ngoại bào, mái tóc đen rối loạn, giữa đôi mày còn vương nét mơ màng và vài phần thiếu kiên nhẫn vì bị quấy rầy. Lão nhân đỏ mặt, vội vàng cáo từ.
Chẳng lẽ… sao mặt lão lại đỏ?
Hôm qua quá mệt mỏi nên dậy trễ, chẳng lẽ không được ư? Thôi trưởng lão đi rồi, Phương Dao hỏi Tạ Thính: “Ngươi còn muốn ngủ nữa không?”
Tạ Thính nhìn nàng đã mặc ngoại bào chỉnh tề, hiểu rõ nàng sẽ không quay lại giường ngủ nữa, bèn đáp: “Không ngủ nữa.”
Phương Dao khẽ gật đầu, trong lòng thầm tính toán lát nữa nên đến thăm sư phụ hay ghé qua Huyền Hồ Điện để chăm sóc các đệ tử bị thương. Nàng vốn quen bận rộn, xưa nay không chịu để bản thân rảnh rỗi.
Đang định đóng cổng viện lại, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tôn chủ! Tôn chủ phu nhân!”