Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 409

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Lư Nghiên lần này không đào hầm lén lút nữa mà quang minh chính đại đi vào bằng hình người. Y mặc một bộ trường sam màu hoàng thổ, mang theo kính lưu ly, trông cũng có vài phần ra dáng người đứng đắn.

“Sao ngươi lại đến đây?” Tạ Thính và Phương Dao đều có chút bất ngờ.

Lư Nghiên sáng nay đã tới chân núi Linh Tiêu Tông. Chuyện tam đại tông môn tấn công Linh Tiêu Tông vào hôm qua, rồi bị đại đệ tử của Linh Tiêu Tông và Yêu Vương liên thủ đẩy lui, hiện đã lan truyền khắp thành, rúng động cả giới tu hành.

Y nghe nói tôn chủ đã bại lộ thân phận, bèn lập tức nhờ một đệ tử ngoại môn gửi tới Ngu Vọng Khâu một phong bái thiếp, nói là thuộc hạ của Yêu Vương, có việc cầu kiến đại nhân. Thiếp vừa đưa đi, y liền được cho phép vào.

Lư Nghiên đi trong tông môn, nhìn mấy bóng người ngự kiếm lướt qua trên không trung, phải cố gắng lắm mới không để lộ vẻ chột dạ. Sau đó gặp được Thôi trưởng lão vừa rời đi ban nãy, liền được sắp xếp cho một chỗ ở. Đệ tử còn mang trà nước và thức ăn đến, tiếp đãi vô cùng chu đáo.

Đây là lần đầu tiên y được một tiên tông tiếp đãi như khách quý, trải nghiệm quả thật mới mẻ.

“Tôn chủ, ta đã nghĩ kỹ rồi, nếu ngài không tiện trở về yêu giới thì lần này ta quyết định ở lại Linh Tiêu Tông luôn. Ngài có gì sai khiến cứ bảo ta đi truyền tin, dù sao ta đào hầm nhanh, hai đêm là về đến nơi.” Lư Nghiên cười hí hửng nói.

Tạ Thính nhướn mày, câu nói này quả thật có ẩn ý.

“Ngươi là đang bóng gió thúc giục ta quay về yêu giới đó ư?”

Ý là hắn không về, thì ngươi cũng định bám ở đây mãi sao?

Lư Nghiên vội cúi mình thi lễ: “Thuộc hạ nào dám! Chỉ là ngài rời khỏi Vương Thành đã lâu, thuộc hạ lo sợ lại xuất hiện một Bàng Đâ…”

Sắc mặt Tạ Thính liền sa sầm.

Hắn biết lời này nghe không thuận tai, nhưng lại là sự thật.

Hắn đã rời khỏi Vương Thành hơn nửa năm, lần trước về chỉ ở lại có hai tháng rồi lại đuổi theo Phương Dao rời đi. Nay U Minh Giáo đã bị diệt, Vương Thành chắc chắn có vô số việc chờ hắn xử lý.

Thế nhưng đường về yêu giới xa xôi, chỉ đi lại đã mất mười ngày. Hắn vừa mới được đoàn tụ cùng A Dao và hai hài tử, chẳng lẽ lại phải chia lìa đôi ngả?

Không được, nhất định phải nghĩ cách.

Ánh mắt Tạ Thính lóe sáng, quả nhiên trong đầu chợt nảy ra một kế sách ứng phó, liền hỏi Phương Dao: “Sư phụ nàng ở đâu?”

Phương Dao chớp mắt, hỏi: “Ngươi tìm sư phụ ta có chuyện gì sao?”

Thấy hắn gật đầu, Phương Dao nói: “Vậy ta đi cùng ngươi.”

Lúc này, Ngu Vọng Khâu đang ở Chấp Sự Đường giám sát nhóm thợ nề và các đệ tử sửa lại phần mái đại điện bị thủng.

Chi phí tu sửa mái, cộng thêm tiền đan dược trị thương cho các đệ tử, tính gộp lại đã tổn thất gần vạn linh thạch.

Ngu Vọng Khâu đau lòng không thôi. Vốn dĩ sau đại hội tỷ thí, khố phòng tông môn đã cạn kiệt, nay lại tiêu tốn gần vạn linh thạch, đúng là họa vô đơn chí.

Sớm biết vậy, lúc trước y không nên ra vẻ thanh cao, lẽ ra nên nhận khoản bồi thường của Tàng Cơ Các. Ngu Vọng Khâu thầm tính toán, giờ truyền tin đòi lại tiền từ Tàng Cơ Các không biết còn kịp không?

Thấy Phương Dao và Tạ Thính cùng đến, Ngu Vọng Khâu vội vàng thu lại vẻ ưu tư, mời hai người ngồi xuống.

Tạ Thính mở lời ngay: “Ta muốn nhờ tông môn giúp xây dựng một pháp trận truyền tống.”

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 409