“E là bởi chúng đều có cánh chăng.” Tạ Thính trầm ngâm hồi đáp.
Phương Dao đưa mắt nhìn đống tấu chương chồng cao ngất ngưởng bên tay y, trong lòng không khỏi cảm thán, làm một Yêu Vương quả thực chẳng dễ chút nào. Chuyện lớn nhỏ vụn vặt gì cũng tìm đến y, chỉ nghe qua thôi đã thấy phiền phức khôn cùng.
Nàng chẳng còn mấy hứng thú với nội dung tấu chương, liền tiếp tục cầm bút chấm bài cho đám tiểu oa nhi.
Sân viện buổi sớm, chốc lát chỉ còn vọng lại tiếng gió nhẹ lay động giấy tờ.
Tạ Thính phê duyệt vài bản, bỗng phát hiện mấy mươi tấu chương kế tiếp đều do các thành chủ, tộc trưởng khắp nơi trong yêu tộc dâng lên. Nghe nói y xây dựng truyền tống trận là để đón Yêu Vương phu nhân trở về, nên họ thi nhau dò hỏi khi nào sẽ cử hành đại lễ để kịp đến Vương Thành chúc mừng.
Nội dung na ná tương đồng, Tạ Thính chỉ liếc mắt đã duyệt xong. Y tách riêng đống tấu chương thúc giục hôn sự xếp thành một chồng bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lại, trong tay đã chẳng còn bản tấu chương nào.
Phương Dao vẫn đang phê duyệt bài vở, nét chữ của hai tiểu bối còn non nớt, thường xuyên thiếu nét, khiến nàng phải cẩn thận từng li từng tí xem xét.
Tạ Thính không muốn phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi được ngồi kề bên nàng, nghĩ thầm nếu giờ mà lấy Thiên Tự Văn của nhân tộc ra xem thì e rằng thật mất thể diện.
Thế là y đành tiện tay cầm lấy một bản tấu chương đã đọc qua, mở ra giả vờ chăm chú xem xét, kỳ thực lại đang âm thầm ngắm nhìn Phương Dao bên cạnh.
Làm sao để nhắc nàng về chuyện đại sự kia đây? A Dao liệu có cam tâm cùng y cử hành thêm một đại lễ thành thân ở Vương Thành chăng?
Ánh nắng sớm vàng nhạt dịu êm phủ lên thân nàng, làn da tuyết trắng ngần, tựa như được điêu khắc từ băng ngọc. Ngay cả khi đọc sách, nàng cũng ngồi thẳng thớm, dáng vẻ đoan trang khôn tả. Đồng tử đen nhánh ánh lên tia sáng nhàn nhạt của buổi sớm, trong suốt đến lạ lùng, thanh lạnh tựa ngọc, từng đường nét dung mạo thanh tú tuyệt trần, chẳng thể tìm ra dù chỉ một khuyết điểm. Môi đào khẽ mím lại vì chuyên chú, càng điểm thêm vài phần nhuận sắc quyến rũ.
Tạ Thính khẽ nuốt nước bọt, đôi mắt y ánh lên tia sáng mờ ám.
A Dao lúc nghiêm túc, quả thật khuynh thành biết bao!
Ban đầu Phương Dao dồn toàn bộ tâm tư vào đống bài tập trước mặt, nhưng ánh mắt si mê đổ dồn lên thân nàng quả thực quá rõ rệt, hơn nữa đã hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng y lật tấu chương.
Phương Dao ngẩng đầu, chợt bắt gặp đôi mắt hoa đào đang vụng trộm ngắm nhìn mình. Đối phương bị bắt quả tang liền khéo léo dời tầm mắt, mặt không đổi sắc, giả bộ nghiêm túc khẽ ho khan một tiếng, cúi đầu nhìn tấu chương.
Nhưng khi nàng vừa dời mắt trở lại giấy tờ trước mặt, người bên cạnh lại như vô tình khẽ chạm lên mu bàn tay đang cầm giấy của nàng, thân mình cũng dịch sát lại gần nàng hơn đôi chút.
Phương Dao đối với những hành động ám chỉ rõ rệt của y đã có phần mất kiên nhẫn, dứt khoát buông bút xuống.
Ánh mắt Tạ Thính vì động tác buông bút ấy mà lại một lần nữa nhìn sang, còn chưa kịp phản ứng thì vạt áo y đã bị những ngón tay thon dài trắng như ngọc khẽ nắm lấy. Đôi môi anh đào mà y nhìn chăm chú suốt nãy giờ chủ động nghiêng tới, áp lên môi y. Làn môi mềm mại lạ thường mà y đã lâu không được nếm trải, nàng khẽ hé môi lộ ra đầu răng, như cố ý trừng phạt, nhẹ nhàng cắn y một cái.
Đôi mày thanh tú tuyệt mỹ khẽ nhíu, ánh mắt trong veo như tuyết tan đầu xuân, sóng nước long lanh, như gợn sóng, trực tiếp đập vào đáy mắt y.
Trong đầu Tạ Thính tựa hồ có pháo hoa nổ tung, m.á.u huyết toàn thân y tựa hồ đông cứng lại, một cảm giác tê dại như điện xẹt truyền thẳng đến tận xương tủy.