Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 424

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trong lúc y còn chưa kịp hoàn hồn khỏi cơn chấn động, người trước mặt đã buông ngón tay đang khẽ móc lấy cổ áo y, rời khỏi môi y. Đôi mày nàng khẽ nhướng, giọng nàng nhàn nhạt cất lời: “Lần sau muốn hôn thì đừng lén lút như vậy nữa.”

Phương Dao chợt nhớ lại thuở ở Thuận Lương, sáng sớm tỉnh dậy cổ nàng hằn đầy dấu đỏ, y lại nói là do muỗi cắn, nàng lại ngây thơ tin là thật.

Giờ nghĩ lại, làm gì có loài muỗi nào cắn nhiều đến vậy, lại còn chỉ nhắm vào cổ nàng? Chỉ e, tất thảy đều do tên hồ ly gian xảo kia gặm cắn mà thành.

Ban ngày thì giả bộ quân tử đứng đắn, ban đêm chẳng biết đã vụng trộm chiếm được bao nhiêu chỗ tốt từ nàng.

Thì ra, nàng đều đã tỏ tường tất cả.

Tạ Thính vì trong lòng áy náy, không dám tùy tiện mạo phạm nàng dù chỉ một chút. Mỗi lần khao khát được thân cận nàng, y đều chỉ dám thừa lúc đêm tối khi nàng đã chìm vào giấc ngủ, lặng lẽ đặt lên môi nàng vài nụ hôn.

Y từng nghĩ nếu nàng biết chuyện, nhất định sẽ nổi giận long trời lở đất. Thế nhưng, kết quả lại hoàn toàn trái ngược với những gì y tưởng tượng. Có lẽ cú cắn lúc nãy của nàng mang theo đôi chút hờn giận vu vơ, nhưng khoảnh khắc này Tạ Thính đã hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui mừng đến ngây ngất.

Bởi vì đây là lần đầu tiên sau khi nàng mất trí nhớ lại chủ động thân cận y. Đôi tai hồ ly run lên khe khẽ vì xúc động, khóe mắt y hơi đỏ hoe, giọng khàn khàn như thể sắp vỡ òa: “A Dao…”

Lực siết từ vòng eo truyền đến, lại bị đuôi hồ ly quấn chặt, Phương Dao liền bị cuốn vào lòng y, ngồi thẳng thớm. Tạ Thính như phạm nhân vừa được đặc xá, chẳng còn kìm nén được cơn xúc động đang tuôn trào, liền cúi đầu áp sát, môi tựa lên môi nàng.

Phương Dao bị lực đạo mãnh liệt của y khiến nàng phải nghiêng người về sau, vòng eo khẽ chạm vào cạnh bàn đá. May mắn thay có đuôi hồ ly lót ở dưới, nên nàng không cảm thấy lạnh lẽo hay chút đau đớn nào.

Tạ Thính tựa như muốn bù đắp tất cả những năm tháng đã bỏ lỡ, nụ hôn của y mang theo khát khao mãnh liệt, đôi môi mỏng phác họa đường nét nơi môi nàng, đầu lưỡi luồn vào, mở ra hàm răng nàng, tham lam cướp đoạt mật ngọt chốn khoang miệng nàng, khiến nàng không tài nào ngẩng đầu lên được.

Phương Dao chưa từng biết thì ra hôn môi cũng có nhiều kỹ xảo đến vậy. Không rõ là do y kỹ thuật tài tình điêu luyện hay là tình thâm ý trọng, nàng bị y quấn lấy, hơi thở y quyện lấp đầy khắp chốn khiến đôi tay nàng bất giác vòng lên cổ y.

Một người vốn luôn tỉnh táo như nàng giờ đây cảm thấy thần trí mê man, dưới từng nhịp khuấy động linh hoạt của đầu lưỡi y, lý trí tựa cát giữa biển khơi, tản mát tan rã không thành hàng lối. Hồ yêu đều quyến rũ đến nhường này ư?

Không rõ đã hôn bao lâu, lại còn trong tư thế này, Tạ Thính quả thực khó lòng kiềm chế, trán đẫm mồ hôi, lưu luyến rời khỏi đôi môi nàng. Một tay y đỡ lấy lưng nàng, tay kia chống trên cạnh bàn đá, cơ bắp cánh tay nổi rõ từng thớ gân xanh.

Đôi mày mắt y tựa được xuân thủy tưới đẫm, giọng khàn đặc đến tận cùng, cuối cùng thốt ra câu hỏi vẫn luôn giấu trong lòng: "A Dao, nàng có muốn thành thân với ta lần nữa không?"

Phương Dao không ngờ một hành động của mình lại như châm ngòi kích hoạt thùng thuốc súng, khiến y phản ứng kịch liệt đến vậy.

Đôi môi nàng bị hôn đến tê dại, dùng mu bàn tay mát lạnh áp lên trán, mãi lâu sau mới từ từ lấy lại chút thần trí bị nụ hôn kia đoạt mất, phát hiện ra trong lời y có từ " lại".

Nàng khẽ nâng mí mắt, ngơ ngác chất vấn: "Trước đây chúng ta từng thành thân rồi sao?”

" Đúng vậy." Tạ Thính vòng tay ôm lấy nàng, khẽ gật đầu.

Thế nhưng trong lòng y biết rõ, kỳ thực, lễ thành thân sơ sài trong Thủy Nguyệt Cảnh thuở ấy tuyệt nhiên không thể gọi là hôn lễ. Y muốn dành tặng nàng một hôn lễ long trọng, độc nhất vô nhị của yêu tộc.

"Tạ Thính," Phương Dao ngồi thẳng người dậy, siết lấy vạt áo y, nghiêm túc nhìn y nói: "Ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc ba năm ta mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì không? Vì sao ta lại chẳng nhớ được chút nào?"

Vấn đề này nàng đã từng chất vấn y hai bận, thế nhưng bấy nhiêu lần y vẫn chưa từng hồi đáp rõ ràng, thẳng thắn.

"Chuyện này e là hơi dài dòng..."

Tạ Thính cất lời, giọng trầm thấp ngập tràn quyến luyến, trong đôi mắt nhìn nàng, lấp lánh ánh lệ tựa vừa trải qua khổ tận cam lai, như đã ngóng trông khoảnh khắc mộng thành chân. Dưới ánh sáng, lệ chí nơi khóe mắt càng thêm rực rỡ. Thế nhưng trên môi y lại nở nụ cười.

"Ta sẽ từ từ kể cho nàng nghe."

(Chính văn hoàn tất)

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 424