Trong mắt nàng ta, một đại phu ôn hòa nhân hậu như Tạ đại phu đây sao có thể nhìn người hấp hối mà không ra tay cứu giúp?
Tạ Thính đành mặt lạnh, buông tay khỏi cánh cửa đang định khép chặt, quay sang thôn dân nói: "Ngươi đợi một lát."
Hắn xoay người đi đến giá tạp vật bày đầy bình lọ, dược liệu, trong lòng thầm suy tính, không biết phàm nhân kia thường trị bệnh ra sao.
Ánh mắt hắn lướt qua bộ dụng cụ châm cứu, lập tức sáng bừng, vươn tay rút lấy.
Tạ Thính đi tới trước mặt lão nhân đang ngất xỉu, ngồi xổm xuống, mở bộ dụng cụ rút ra một cây kim. Hàng mi dài rũ xuống, thần sắc chuyên chú khác thường, ngón tay thon dài cầm lấy đuôi kim, động tác thoăn thoắt mà ổn định, châm thẳng vào mạch trên cánh tay lão nhân.
Ngay sau đó, thân thể lão nhân co giật bần bật, hai dòng m.á.u tươi từ dưới mũi chậm rãi rỉ ra.
Vị thôn dân kia sững sờ: "Tạ đại phu, đây là..."
Tay cầm kim của Tạ Thính khựng lại đôi chút, điềm nhiên buông lời xoa dịu: "Đây là hiện tượng bình thường, đang đẩy m.á.u ứ đọng trong cơ thể ra mà thôi."
Hắn đưa tay, hạ kim, rồi nhanh chóng châm thêm hai mũi nữa. Thân thể lão nhân lại co giật thêm một hồi, từ tai rỉ ra hai dòng m.á.u đỏ tươi.
Vị thôn dân cẩn thận hỏi: "Đây cũng là huyết ứ sao?"
"Phải."
Tạ Thính im lặng chốc lát, đổi sang cánh tay bên kia của lão nhân, một mạch châm liền ba kim.
Lần này, lão nhân không còn co giật nữa, nhưng miệng lại phun ra một ngụm m.á.u lớn, suýt chút nữa b.ắ.n trúng cả người Tạ Thính.
Hắn lập tức đứng bật dậy, không thể diễn tiếp vở kịch này nữa. Hắn sợ nếu châm thêm vài kim nữa, người này sẽ mất mạng ngay tại nhà mình.
Tạ Thính không dám quay đầu nhìn sắc mặt của Phương Dao, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng lửa giận bốc cao: [Mau đem người này đi đi! Nếu xảy ra chuyện, chớ mong có được chút tu vi nào!]
Hoa yêu xem trò cũng đã đủ, liền đáp: [Biết rồi, biết rồi! Ngươi quả là hung dữ.]
Chốc lát sau, lão nhân đang nằm bẹp dưới đất bỗng nhiên bật dậy như cá chép nhảy khỏi mặt nước, đứng thẳng ngay tại chỗ khiến Phương Dao và vị thôn dân kia giật mình kinh hãi.
"Cha!" Vị thôn dân vội vàng đỡ lấy ông ta: "Người có sao không?”
"Không sao, không sao! Ta cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, lưng không đau, chân không mỏi, bây giờ xuống đồng làm việc cũng được ngay." Lão nhân nhe răng cười, nhìn Tạ Thính mà nói: "Đều nhờ Tạ đại phu y thuật cao minh, cứu mạng lão phu một phen này."
Nếu như khuôn mặt ông ta không đẫm m.á.u chảy ra từ thất khiếu, thì lời này chắc hẳn sẽ đáng tin hơn nhiều.
"Tạ đại phu quả nhiên là thần y tái thế, thủ pháp như thần!" Vị thôn dân kia cũng vô cùng cảm kích Tạ Thính.
"Thôi thôi, về nhà thôi, chớ làm phiền Tạ đại phu nữa!"
Hai cha con bọn họ hân hoan rời đi, đồng thời để lại hai mươi đồng tiền khám bệnh.
Tạ Thính: "..."
Phương Dao tận mắt chứng kiến quá trình Tạ Thính cứu chữa bệnh nhân. Tuy rằng dáng vẻ thất khiếu chảy m.á.u của lão nhân có phần kinh hãi, nhưng quả thật đã được mấy mũi kim kia của hắn cứu sống.
Nàng nhìn vào mắt Tạ Thính, trong đó ánh lên tia sáng lấp lánh, cất tiếng cảm thán: "Y thuật của người thật sự rất lợi hại."
Tạ Thính vừa rồi suýt bị người trong ảo cảnh vạch trần chân tướng, giờ mới thở phào một hơi, mím môi khiêm tốn đáp: "Ta nào dám nhận là lợi hại, chỉ đủ để mưu sinh mà thôi."
Sau đó hắn đến bên chậu nước rửa tay, chợt nghe Phương Dao ngập ngừng cất tiếng hỏi: "Tạ Thính, người có thể châm cho ta mấy kim được không?”