Phương Dao thầm nghĩ, nếu như có thể khôi phục trí nhớ, thì mất chút m.á.u cũng chẳng hề hấn gì.
Hoa yêu lập tức nhắc nhở hắn: [Đừng nói ta không cảnh báo ngươi! Thủy Nguyệt Cảnh này thật giả khó phân, dân làng chỉ là ảo ảnh, ta có thể thao túng, nhưng ngươi và nữ tử kia là người thật tiến vào ảo cảnh. Nếu bị thương thì là bị thương thật, c.h.ế.t cũng là c.h.ế.t thật!]
Chuyện này không cần nó phải nói, Tạ Thính cũng nào dám châm cho Phương Dao.
"A Dao, tình huống của nàng không giống vị lão nhân kia." Hắn vội lau khô tay, cuộn bộ dụng cụ châm cứu lại, nhét vào tủ rồi khóa kỹ: "Tình trạng của nàng không thể dùng châm cứu để chữa trị, cần phải tĩnh tâm, từ từ điều dưỡng."
Hắn quay lại, nghiêm nghị nhìn nàng nói: "Ta từng gặp không ít bệnh nhân như nàng. Có vài chuyện càng cưỡng cầu lại càng chẳng có kết quả. Nói không chừng một ngày nào đó gặp phải điều gì quen thuộc, ký ắt sẽ bất chợt trở lại."
Tạ Thính vừa rồi đã để lộ kỹ năng châm cứu cao thâm, Phương Dao nào còn hề nghi ngờ lời hắn nói.
Trong lòng Phương Dao dâng chút thất vọng, ngay cả y thuật siêu quần như Tạ đại phu cũng đành bó tay, e rằng ký ức của nàng khó bề khôi phục được nữa.
Tạ Thính lo nàng lại đòi châm cứu, liếc nhìn khung cửa sổ, thấy trời đã sẩm tối, vội vàng đổi lời: "Trời đã tối mịt thế này, chắc hẳn nàng đã đói bụng rồi, để ta vào bếp làm chút món ăn."
Tạ Thính xoay người bước vào hậu viện, chẳng bao lâu sau, trên chiếc bàn trúc vuông vức, bốn món một canh đã được bày biện, nóng hổi nghi ngút khói, sắc hương đều vẹn toàn.
"Nàng nếm thử xem vị thế nào?"
Phương Dao không khỏi kinh ngạc, không ngờ lời hắn nói " làm chút gì ăn" lại hóa ra thịnh soạn đến nhường này.
Quả nhiên Tạ đại phu này chẳng những y thuật tinh xảo, tính tình lại khiêm tốn, lương thiện, ngay cả tài nghệ bếp núc cũng chẳng hề tầm thường.
Thế nhưng nàng không biết rằng Tạ Thính chẳng những là lang băm đội lốt, không hề biết nấu ăn, mà những món ăn này đều do ảo ảnh biến hóa mà thành. Lúc này hắn còn đang ngầm mặc cả trong tâm trí với chủ nhân của ảo cảnh.
[Hừ, ngươi đúng là vị khách phiền nhiễu nhất mà ta từng tiếp đón. Một ngày ba bữa đều bắt ta biến hóa món ăn giúp ngươi, e rằng ta phải tính thêm phí tổn mới được |]
[Vậy thì thêm cho ngươi một năm tu vi.]
[Chỉ một năm, ngươi định bố thí cho kẻ ăn mày sao?]
[Không muốn thì thôi, sau này ta tự nấu.]
[Được rồi được rồi, một năm thì một năm.]
Hoa yêu liền đổi giọng, điều chỉnh ảo cảnh đối với nó chẳng tốn mấy sức lực, có thể kiếm thêm một năm tu vi, dĩ nhiên không thể bỏ qua.
Trong mắt nó, Tạ Thính chẳng qua chỉ lười nhác mà thôi. Nếu biết tài nghệ nấu nướng thật sự của Tạ Thính khó ăn đến nhường nào, e rằng nó đã hét giá cao gấp bội.
Tạ Thính chấm dứt cuộc giao tiếp thần niệm với hoa yêu, trân trọng khoảnh khắc hiếm hoi được ở riêng bên Phương Dao như vậy.
Trong phòng ngập tràn ánh nến ấm áp, ánh mắt hắn rơi vào thân ảnh Phương Dao đang cầm chén đũa, chậm rãi thưởng thức từng miếng cơm trên bàn, trong tâm trăm mối tạp niệm chợt dâng lên.
Hắn thật khó tin, khoảnh khắc này ta lại thật sự được ngồi dùng bữa cùng nàng.
Quả như lời hoa yêu nói, thật giả khó phân biệt, hư thực khó lường, dù rõ biết bản thân đang lạc trong ảo cảnh, thế nhưng cảm giác bên nàng lúc này lại vô cùng chân thật.
Một trăm năm tu vi quả không uổng phí.
Phương Dao vừa nuốt xong miếng cơm trong miệng, bỗng ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Tạ Thính, gần đây có nha môn hay quan phủ không?”
Tạ Thính trầm ngâm một lát, chần chừ đáp: "E là có."
Ảo cảnh Cổ Khư này vô cùng rộng lớn, vốn dĩ chính là một tòa thành trấn.