Hái thuốc, chọn thuốc, phơi thuốc, bào chế thuốc?
Tạ Thính trong lòng không khỏi kinh ngạc sâu sắc, y thuật của đại phu lại cần nhiều công đoạn đến vậy sao?
Ba việc sau, nghe qua đã thấy phiền hà, lại dễ dàng làm lộ bản lĩnh y thuật còn non kém của hắn. Hắn chần chừ một chút rồi đáp: "Vậy... chỉ hái thuốc thôi vậy?"
Hái thuốc còn có thể quang minh chính đại cùng A Dao ra ngoài du ngoạn non xanh.
"Được." Phương Dao khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Gió xuân êm dịu, ánh nắng ấm áp, Phương Dao và Tạ Thính mang theo giỏ tre đựng thuốc, men theo con đường mòn nhỏ trong núi mà tiến bước.
Đường núi hơi gập ghềnh, thỉnh thoảng lại có những tảng đá lớn chắn ngang lối đi. Tạ Thính đi trước, sải bước leo lên mặt đá rồi lập tức quay người toan đưa tay dìu Phương Dao.
Thế nhưng, tay hắn vừa đưa ra, thân ảnh Phương Dao đã nhẹ nhàng lướt qua, vô cùng thản nhiên vượt qua chướng ngại.
"..." Tạ Thính liền thu tay về, bộ dạng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lên đến lưng chừng núi, địa thế trở nên bằng phẳng hơn. Hai người đi giữa rừng cây xanh ngát, Tạ Thính ngẩng đầu nhìn quanh, không khỏi cảm thán: "Phong cảnh nơi này quả thực hữu tình."
Cổ Khư đúng là mảnh đất phong thủy tụ linh, thổ nhưỡng nơi đây tự nhiên đã vô cùng thích hợp cho thảo dược sinh trưởng. Những loại dược liệu hiếm thấy ở nơi khác, ở đây lại có thể dễ dàng tìm được.
Bởi vì cây cối um tùm rậm rạp, lại có không ít bươm bướm bay lượn, yêu tộc rất yêu thích những ngọn núi xinh đẹp như thế này. Nếu là hắn khi còn nhỏ, hẳn có thể chạy nhảy nô đùa suốt cả một ngày ở chốn này.
"Chẳng phải bình nhật ngươi thường tới đây hái thuốc sao?" Phương Dao nghi hoặc hỏi hắn, cớ sao lại tựa như lần đầu hắn đặt chân tới vậy?
"..." Tạ Thính bình thản đáp: "Cảnh sắc nơi đây nhìn mãi không biết chán."
Phương Dao gật đầu, phong cảnh nơi đây quả thật khiến người ta say mê đến mức không muốn rời bước.
Tuy nhiên, nàng không vì mê đắm cảnh sắc mà quên mất chính sự của chuyến đi này. Nàng đưa tay chỉ về một bụi cây phía trước: "Hai cây hoa kia có vẻ khác thường, liệu có thể dùng làm dược liệu không?"
Tạ Thính sớm đã có chuẩn bị. Vừa nghe Phương Dao hỏi, hắn lập tức lấy ra một quyển dược đồ từ trong lòng. Đó là cuốn sách hắn tìm được trên giá sách trong nhà, bên trong ghi chép một số loại thảo dược thông thường.
Hắn tuy không thể nhận hết toàn bộ chữ trong sách, nhưng may thay lại có tranh minh họa kèm theo, vẽ rõ hình dạng của các loại thảo dược. Trong thần thức của hắn còn có hoa yêu giúp hắn phiên dịch. Tạ Thính lật vài trang, tay xoa cằm trầm ngâm: "Hai cây hoa vàng này gọi là Vân Hoàng Thảo, có công dụng hoạt huyết hóa ứ, ôn kinh tán hàn."
"Để ta đi hái."
Phương Dao tháo giỏ thuốc trên lưng xuống, xách trong tay rồi bước lên phía trước. Đến gần bụi cây, nàng ngồi xổm xuống bắt đầu thu hái. Nàng sợ làm tổn hại đến rễ của thảo dược nên dùng xẻng thuốc cẩn thận gạt đất quanh gốc cây, chuyên tâm vô cùng.
Tạ Thính phát hiện trong bụi cây bên cạnh nàng hình như cũng có Vân Hoàng Thảo, lập tức tiến lên vạch cỏ ra để hái thuốc.
Chỉ cần được ở bên A Dao, làm việc gì hắn cũng đều cảm thấy vui vẻ.
Vừa đưa tay vạch bụi cỏ, Tạ Thính mới phát hiện ở gốc Vân Hoàng Thảo có một con rắn độc to bằng cổ tay đang cuộn mình. Rắn độc đột nhiên bị quấy nhiễu, lập tức dựng đứng đồng tử, trừng mắt nhìn, lè lưỡi đỏ như m.á.u đầy nguy hiểm.
Tạ Thính hơi nheo mắt, ngón tay theo bản năng ngưng tụ yêu lực, đang định xuất thủ thì đột ngột khựng lại.
Một đại phu phàm nhân nếu gặp rắn độc sẽ phản ứng ra sao?