"Có rắn!"
Phương Dao vừa hái xong hai cây thuốc liền trông thấy Tạ Thính hoảng hốt lùi lại một bước, khuôn mặt tuấn tú dường như cũng tái nhợt vì sợ hãi.
Tạ Thính đang "hoảng hốt" trong lòng lại bình thản không chút gợn sóng, thầm nghĩ con rắn này nếu biết điều thì mau cút đi.
Nào ngờ con rắn trong ảo cảnh lại hoàn toàn không bị uy áp của hắn làm cho kinh sợ, ngược lại còn lao thẳng về phía mặt hắn.
Phương Dao không nghĩ ngợi lập tức bước lên đưa tay chộp lấy con rắn đang bật người trên không định cắn Tạ Thính, ngón tay trắng trẻo chính xác bóp trúng bảy tấc của nó.
"Rắc."
Trong không khí vang lên một tiếng gãy giòn tan, đốt sống của con rắn bị nàng bẻ gãy.
[Chậc!]
Hoa yêu đang xem kịch bĩu môi thành tiếng.
Rõ ràng đầm nước đã phong bế linh lực của nữ tử này, nàng không thể sử dụng linh khí, chẳng khác nào phàm nhân, vậy mà vẫn có thể tay không bắt rắn, quả thật là người tâm ngoan thủ lạt.
Điều này khiến hoa yêu không khỏi hồi tưởng lại trận chiến lúc ở bờ đầm. Nàng vung vài kiếm đã c.h.é.m đứt xúc tu bảo bối của nó, nỗi sợ hãi ấy đến nay vẫn còn ám ảnh.
[Nếu không nhờ nàng bị kéo vào ảo cảnh thì làm gì đến lượt ngươi ra tay cứu chứ!] Hoa yêu buông một câu thật lòng trong thần thức của Tạ Thính.
Phương Dao liếc nhìn con rắn c.h.ế.t cứng trong tay tựa sợi dây đã đứt, lại nhìn sắc diện của Tạ Thính đang ngổn ngang suy tư, ngược lại còn lên tiếng trấn an: "Không sao, nó c.h.ế.t rồi."
Đồng thời đưa con rắn c.h.ế.t cho hắn: "Mật rắn và huyết rắn có thể dùng làm thuốc chăng?"
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng vừa rồi, Phương Dao chẳng hiểu vì lẽ gì lại có cảm giác mãng xà này không thể làm hại mình. Quả nhiên, sự thật chứng tỏ con rắn này chẳng qua chỉ là mãnh thú to xác, chỉ cần khống chế đúng bảy tấc thì cũng chẳng mấy khó khăn.
Tạ Thính đón lấy con rắn đã chết, liền nhanh tay ném vào giỏ thuốc sau lưng.
"A Dao quả nhiên lợi hại." Tạ đại phu dung mạo tuấn tú, giọng nói ôn hòa, khóe mắt cong cong ẩn chứa ý cười, trán điểm xuyết vài giọt mồ hôi, tựa hồ vừa trút bỏ gánh nặng sau một phen hiểm nguy.
Phương Dao khẽ mỉm cười gật đầu, cũng vì giúp được hắn mà lòng khẽ vui vẻ, con rắn c.h.ế.t này có thể đổi được kha khá bạc.
Hôm nay là lần đầu tiên hai người họ lên núi hái dược, thu hoạch quả thực hết sức phong phú, một giỏ đầy thảo dược, lại thêm một con mãng xà đã chết.
Trở về trong viện, Phương Dao ngồi trên ghế đẩu, tranh thủ khi trời còn chưa sẩm tối phân loại số dược liệu trong giỏ một cách rành mạch.
Trong ký ức dường như trống rỗng của nàng, việc hái thuốc, sàng lọc thảo dược đối với nàng vô cùng mới lạ. Nàng chưa từng trải qua cuộc sống này, nhưng chẳng hề thấy buồn tẻ, trái lại càng thêm tò mò hứng thú.
"Để ta đi chuẩn bị bữa tối, A Dao muốn ăn gì?" Tạ Thính xắn tay áo lên, ngữ khí vô cùng tự nhiên, tựa hồ đã quen với việc cùng nàng trải qua cuộc sống thường nhật.
Phương Dao mải miết phân loại thảo dược, thuận miệng đáp lời: “Gì cũng được."
Tạ Thính bước vào nhà bếp phía sau, định sai khiến hoa yêu biến ra bữa tối thịnh soạn, nhưng lại e Phương Dao sinh nghi, đành đích thân nhóm lửa đốt bếp.
Sau khoảng thời gian một nén hương, bốn món ăn hoàn toàn khác biệt so với bữa hôm qua được dọn lên bàn.
Món ăn do hoa yêu biến ra không chỉ khiến người ta no lòng mà hương vị lại càng không thể chê vào đâu được. Tạ Thính lặng lẽ nhìn Phương Dao đang ngồi đối diện.
Nếu không phải hắn có mẫu diệp của vị hoa yêu trên người, chỉ sợ cũng không nghi ngờ rằng những món ăn nóng hổi thơm ngon trước mắt, cùng vị giai nhân sống động đang ngồi đối diện kia tất thảy đều là ảo cảnh.