Tạ Thính nuốt nước bọt, khó nhọc cất tiếng: "Há... phải nàng... đã lấy nhầm thuốc rồi chăng?"
Phương Dao cũng chẳng dám chắc, chẳng chút chần chừ, bèn mang cả giỏ tre chứa thuốc đến.
Tạ Thính đưa tay lục lọi trong giỏ một hồi, nhặt ra mười mấy quả đỏ tươi, giọng khàn khàn khẽ nói: "Đây chính là Thích Lân Quả. Hình dáng nó rất giống Hồng Liên Tử, song công hiệu của hai vị thuốc này lại hoàn toàn trái ngược."
Phương Dao tiến lại gần, cẩn thận quan sát mấy quả đỏ nhỏ ấy. Nàng nhận thấy giữa hai loại có chút khác biệt tinh tế về sắc thái, song vì hình dạng quá tương đồng, nàng hoàn toàn không hay biết mình đã lấy nhầm dược liệu.
"Thực xin lỗi, ta..." Phương Dao bối rối tột độ, tay chân luống cuống.
Nửa năm qua, nàng chỉ phụ giúp hắn hái thuốc, phơi thuốc, tuyệt nhiên chưa từng thông thạo dược lý. Thậm chí, đây là lần đầu tiên nàng nghe đến cái tên Thích Lân Quả.
Nhìn dáng vẻ hắn cố nén sự khó chịu, lòng Phương Dao không khỏi bất an. Nàng khẽ hỏi: "Nếu lỡ uống nhầm Thích Lân Quả thì sẽ ra sao?"
Nam tử nằm trên giường, bàn tay nắm chặt góc chăn, các đốt ngón tay trắng bệch vì gồng sức. Hắn gắng gượng thốt từng lời: "Thích Lân Quả nếu phối hợp cùng thảo dược khác, có thể là linh dược. Nhưng nếu chỉ sắc nước uống riêng, nó sẽ sinh ra hiệu quả kích tình mãnh liệt. Nếu trong vòng hai canh giờ không được giao hoan, m.á.u huyết sẽ chảy ngược, thổ huyết mà chết."
Cái gì?
Phương Dao trừng lớn mắt, cả người như bị sét đánh, ngây dại đứng bất động tại chỗ.
Không làm chuyện phu thê... m.á.u huyết chảy ngược... thổ huyết mà chết?
Sao có thể như vậy được?
"A Dao."
Tạ Thính cúi thấp đầu, dung mạo ẩn khuất trong bóng tối, không rõ sắc mặt. Giọng nói hắn khàn khàn, lộ rõ vẻ khắc chế cùng đau đớn: "Dù ta thật lòng yêu mến nàng, nhưng cũng không thể vì bảo toàn tính mạng của mình mà hủy hoại thanh danh trong sạch của nàng. Nàng đi đi, đừng bận lòng đến ta nữa."
Hoa yêu đang trú ngụ trong thân niệm của hắn cũng sững sờ.
Thích Lân Quả từ khi nào lại biến thành độc dược c.h.ế.t người sau khi uống vậy?
Tuy công hiệu kích tình của loại dược này mạnh mẽ thật, nhưng chỉ cần chịu đựng qua hai canh giờ, dược tính tan đi thì cũng sẽ không hề gì mà?
[Ta thật sự bái phục ngươi! Ta sống gần nghìn năm, từng tiếp đón trăm vị khách tiến vào ảo cảnh, nhưng ngươi quả thực là người, không, là yêu vô sỉ nhất mà ta từng gặp!]
Tạ Thính đang ở thời điểm then chốt để bày ra cảnh này, bị hoa yêu ồn ào quấy rối, liền dứt khoát cắt đứt liên kết thân niệm với nó.
Tối qua, nhân lúc đêm khuya, hắn đã lén trộn rất nhiều Thích Lân Quả vào giỏ thuốc phơi. Vì muốn khiến kế hoạch thêm phần chân thực, hắn thật sự đã uống cạn bát thuốc có pha Thích Lân Quả kia.
Bởi vậy, phản ứng khổ sở, dằn vặt của hắn lúc này cũng là thật.
Đôi mắt đào hoa nhuốm đầy tình ý, long lanh hơi ướt. Hắn cắn chặt môi dưới, cố ngăn tiếng rên bật khỏi cổ họng: "A Dao, nếu ta có mệnh hệ nào, nàng nhất định phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, đừng tự trách, cái c.h.ế.t của ta tuyệt nhiên không liên quan gì đến nàng. Hãy bán viện tử này đi, cầm lấy bạc tìm người thân của nàng, như thế dưới cửu tuyền ta mới có thể an lòng."
Đến nông nỗi này, chính mình sống c.h.ế.t khó giữ mà hắn vẫn còn bận tâm đến việc nàng tìm lại gia đình.
Phương Dao đứng sững tại chỗ, lòng ngổn ngang trăm mối. Hàng mi nàng khẽ run, đầu ngón tay chốc nắm chặt lại rồi lại buông ra.
Nàng thật sự không ngờ một sơ suất nhỏ của mình lại đẩy hắn vào tình cảnh khó khăn này, càng không thể tưởng tượng thứ quả nhỏ bé ấy lại có độc tính chí mạng đến nhường ấy.
Một hồi lâu sau, khi ý thức của Tạ Thính đã sắp bị dục vọng thiêu rụi đến tàn lụi, hắn nghe thấy tiếng bước chân di chuyển bên cạnh, dường như đi về phía cửa. Nàng khẽ khép lại cánh cửa đang mở, chặn đứng ánh sáng rực rỡ của buổi sớm, khiến cả gian phòng tức thì chìm trong bóng tối tĩnh lặng.
Nàng đi rồi sao?
Chốc lát sau, tiếng bước chân lại vang lên trong phòng.
Trong thoáng chốc, Tạ Thính ngỡ như huyết dịch trong mình đã đông cứng, nhưng giờ đây lại chậm rãi lưu thông trở lại.
Nàng không đi, nàng chỉ khép kín cửa phòng. Tạ Thính căng thẳng đến tột độ, siết chặt góc chăn.
"Tạ Thính, là ta đã lấy nhầm thuốc, mới khiến ngươi rơi vào cảnh ngộ khó khăn này."
Giọng nữ xưa nay vốn điềm đạm, trầm ổn, giờ lại run nhẹ mấy chữ cuối, chứa đựng sự áy náy khôn nguôi, vang lên bên tai hắn.
Tạ Thính cảm nhận được một luồng hương thơm thoảng qua, thanh khiết tựa hương mai giữa ngày đông tuyết phủ. Chợt, bàn tay hắn đang nắm chặt góc chăn bị nhẹ nhàng gỡ ra. Một bàn tay mềm mại, lành lạnh luồn qua kẽ ngón tay hắn, mười ngón đan chặt vào nhau. Trong giọng nói của nàng vẫn còn chút lúng túng, nhưng đã thêm một phần kiên định.
"Ta sẽ không để ngươi c.h.ế.t đâu."