Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 439

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Thứ thủ đoạn cũ rích lại đê tiện đến nhường này, đến yêu tộc cũng chẳng màng dùng tới!

Dẫu miệng lưỡi hoa yêu chua ngoa, song vì đã theo dõi bọn họ suốt nửa năm, nó cũng không đành lòng nhìn Tạ Thính vì quá nóng vội mà tự hủy hoại tương lai của mình, bèn khuyên can: Nếu ngươi chỉ mưu cầu khoái lạc nhất thời, dùng nó cũng chẳng hề gì. Nhưng ngươi đã đánh đổi trăm năm tu vi chỉ để đổi lấy mười năm ảo cảnh cùng nàng, e rằng không phải vì dục vọng trong chốc lát.

A Dao là người tâm cao khí ngạo, nếu ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ thế này, chờ dược tính tan hết, e là ngươi tuyệt lộ khó thoát!

Tạ Thính khẽ giơ tay vuốt ve Thích Lân Quả, hàng lông mày khẽ động, tự vấn làm sao hắn có thể hạ dược A Dao?

Hắn đã nghĩ đến một kế sách khác, dẫu vẫn là thủ đoạn chẳng mấy quang minh, song nếu có thể thành công, dẫu bỏ mạng hắn cũng chẳng mảy may hối tiếc.

Ngày hôm sau, ánh nắng sớm xuyên qua màn sương mỏng, trong viện thanh nhã bừng lên một màu vàng rực rỡ của buổi bình minh.

Theo thường lệ, giờ này lẽ ra Tạ Thính đã sớm thức giấc, nhưng hôm nay Phương Dao mãi chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, bèn tiến đến trước phòng, khẽ gõ cửa.

"Vào đi." Giọng nam nhân khàn khàn đáp.

Phương Dao đẩy cửa bước vào, trông thấy hắn đang tựa ngồi ở đầu giường, trên đùi đắp chăn. Mái tóc dài như mực buông xõa sau vai, tựa như vừa gượng dậy từ trên giường.

Nàng vừa định mở miệng hỏi hôm nay có lên núi hái thuốc không, chợt phát hiện ánh mắt hắn mỏi mệt, sắc mặt tái nhợt, đôi má lại ửng lên sắc hồng bất thường.

"Tạ Thính, ngươi lâm bệnh rồi ư?"

Nam tử trên giường khẽ cong các đốt ngón tay thon dài chống lên mũi, che miệng ho khẽ hai tiếng, cất giọng khàn khàn nói: "E là đêm qua gió lớn, cửa sổ đóng không chặt nên đã nhiễm phong hàn."

Phương Dao bước đến, đưa tay áp lên trán hắn. Cảm giác nóng hầm hập ở lòng bàn tay khiến nàng chau mày: "Ngươi đang phát sốt, nóng hừng hực."

"Không hề gì, chỉ cần uống chút thuốc xua hàn là sẽ khỏi."

Tạ Thính khẽ nâng mi mắt, ngay cả nốt ruồi đỏ thắm ở đuôi mắt cũng trở nên ảm đạm hơn nhiều bởi bệnh tật.

"Trong tủ thuốc, ở dãy thứ ba, tầng thứ hai có Hồng Liên Tử, có công hiệu tán phong trừ hàn. A Dao, phiền nàng lấy giúp ta ít thuốc, sắc cho ta một bát."

"Ta đi ngay."

Phương Dao chẳng nhiều lời, tức thì xoay người đi sắc thuốc cho hắn.

Nửa năm qua, phần lớn đều là Tạ Thính chăm sóc nàng. Nay hắn nhiễm hàn mà lâm bệnh, Phương Dao cũng chẳng hề chối từ trách nhiệm chăm nom hắn.

Nàng đặt thảo dược vào nồi, ánh mắt không rời khỏi nồi sắc thuốc. Chờ nước sôi sùng sục, nàng cẩn trọng đổ thuốc ra bát, nhân lúc còn nóng hổi đem đến bên giường Tạ Thính.

Thấy hắn chậm rãi uống cạn cả bát thuốc, Phương Dao ngồi lại bên giường trông nom. Chốc lát sau, nàng hỏi: "Ngươi thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Lời vừa dứt, Tạ Thính đột nhiên siết chặt góc chăn. Lồng n.g.ự.c hắn phập phồng, hơi thở dồn dập, hàng mi khẽ run, sắc hồng trên má càng thêm rõ rệt.

"A Dao, tại sao ta... lại khó chịu đến vậy..." Đuôi mắt hắn ửng đỏ, đáy mắt cuồn cuộn một tầng tà khí khiến người ta lạnh sống lưng. Toàn thân hắn cứng đờ một cách khác thường, như đang cố sức chống chọi với một thứ gì đó mãnh liệt.

Phương Dao thấy hắn dị thường, tim lập tức thắt lại. Nàng vội lau trán cho hắn, kinh hãi phát hiện sao nhiệt độ lại còn hừng hực hơn lúc ban nãy?

"Ta đã làm đúng theo lời ngươi, sắc Hồng Liên Tử, mà sao chẳng thấy chút hiệu nghiệm?" Phương Dao hoang mang lo lắng, tự hỏi vì sao sau khi uống thuốc hắn lại càng giống như lâm trọng bệnh hơn?

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 439