Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 445

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Phương Dao trầm ngâm giây lát, khẽ cong môi đáp: "Nếu là nam nhi, gọi là A Chính; nếu là nữ nhi, gọi là A Viên."

Chữ “Chính” mang hàm ý thanh chính, đoan nghiêm; chữ “Viên” lại hàm nghĩa trời tròn đất vuông, bao la vạn tượng.

Hơn nữa, lại dễ đọc, dễ nhớ.

"Được lắm, vậy cứ gọi là A Chính, A Viên."

Tạ Thính ôm chặt người thương vào lòng, trong lòng đã thầm định sinh bao nhiêu hài tử, thứ tự ra đời ra sao. Đang đắm chìm trong viễn cảnh tươi đẹp, bỗng nhiên một ý nghĩ xẹt qua, khiến thân hình hắn khẽ cứng lại. Ngày hài tử chào đời cũng là ngày thân phận hồ yêu của hắn không thể tiếp tục che giấu được nữa. Chưa kể đến hình dạng của hài tử sau khi sinh ra, chỉ riêng thời kỳ mang thai thôi, thai hồ yêu và thai nhân tộc đã hoàn toàn khác biệt.

Nữ tử nhân tộc nếu hoài thai cốt nhục của yêu tộc thì ba tháng đã đến kỳ lâm bồn. Nói cách khác, hiện giờ, cách thời điểm sinh hạ hài tử chỉ còn hơn một tháng nữa mà thôi.

Đáy mắt Tạ Thính chợt xẹt qua một tia lo lắng, đến lúc đó, hắn phải giải thích với A Dao ra sao đây? Vì sao cốt nhục của bọn họ lại ra đời sớm đến vậy?

"Sao vậy? Dường như ngươi có chút khẩn trương?"

Tình ý tương giao đã lâu, Phương Dao lập tức nhận ra sự biến hóa tinh tế trong cảm xúc của hắn.

Tạ Thính trầm mặc hồi lâu, vẫn không dám thẳng thắn bộc bạch sự thật, chỉ đành nói quanh co: "Ta chưa từng nuôi dưỡng hài tử, không chắc liệu ta có thể làm một người cha tốt hay không."

Nàng nào ngờ hắn lại đang lo lắng chuyện này, Phương Dao nhịn không được mà khẽ cong môi cười. Ai mà chẳng là lần đầu tiên làm cha làm mẹ?

Nàng vươn tay nhẹ nhàng gạt lọn tóc vương nơi thái dương hắn ra sau tai, giọng chắc nịch nói: "Ngươi nhất định sẽ là một người cha tốt."

Tạ Thính đối diện với đôi mắt trong suốt, ôn hòa của nàng, nỗi lo âu và cảm giác hổ thẹn trong lòng hắn dần bị tình ý dịu dàng lấp đầy. Hắn đưa tay nắm lấy mu bàn tay nàng, áp lên má mình, khẽ cọ cọ lưu luyến không rời.

Đại phu nói thai khí của nàng đã được hơn một tháng, tức là chỉ còn khoảng hơn một tháng nữa sẽ lâm bồn.

Đã đến nước này thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vòng eo Phương Dao đã đầy đặn hơn trước kia, nhưng hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu mang thai rõ rệt. Chỉ có chứng thèm ngủ thì dần chuyển biến tốt hơn, song mỗi ngày nàng đều phải ngốn hết cả một giỏ mơ xanh lớn.

Tạ Thính trong lòng thầm tính toán kỳ lâm bồn, những ngày gần đây không ra ngoài hái dược, cũng chẳng xuống trấn khám bệnh nữa, chỉ một lòng một dạ thủ hộ bên cạnh Phương Dao. Hôm ấy, Phương Dao đang ở trong phòng sắp xếp lại kệ thuốc, dược liệu đã phơi khô, cân đong chia loại rồi cất giữ cẩn thận. Nàng vừa đẩy một ngăn tủ chứa đầy thuốc vào vị trí cũ, bụng dưới bỗng dưng cảm thấy một trận khó chịu.

Thật khó để diễn tả đó là loại cảm giác gì, chẳng phải đau đớn, chỉ là một trận nặng nề, kèm theo đó là cảm giác như có thứ gì đó trong bụng đang khẽ đạp.

Tạ Thính vừa rửa sạch một giỏ mơ xanh, đang bưng từ hậu viện vào phòng thì thấy nàng vịn vào kệ thuốc, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại: "Tạ Thính, ta thấy bụng dưới hơi khó chịu."

Sắc mặt hắn lập tức biến sắc, vội đặt giỏ mơ xuống đất, bước nhanh đến đỡ lấy nàng: "Mau lại giường nằm nghỉ ngơi."

Phương Dao ngả người nằm xuống giường, Tạ Thính lấy chiếc gối mầm kê sau lưng nàng. Lúc này, nàng mới cảm thấy bụng đau âm ỉ, đưa tay sờ xuống bên dưới váy, lại chạm phải một mảng ẩm ướt bất thường.

Phương Dao lập tức hoảng hốt, nắm lấy cánh tay chàng, run rẩy hỏi: "Tạ Thính, đây là thai thủy sao? Vì sao ta lại có cảm giác sắp lâm bồn, nhưng chẳng phải mười tháng hoài thai mới đủ ngày sao? Ta mới mang thai ba tháng thôi, sao lại nhanh đến vậy? Chẳng lẽ là sinh thiếu tháng? Hài nhi có an nguy gì không?”

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 445