Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 450

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Đã quen với đôi tai cùng chiếc đuôi hồ ly độc đáo của hai đứa trẻ, Phương Dao thậm chí cảm thấy hai tiểu nhân nhi nhà nàng còn đáng yêu hơn hẳn trẻ con nhân tộc thông thường. Hơn nữa, đúng như Tạ Thính đã đoán, quả nhiên là song sinh.

Dù là song sinh nhưng ngũ quan của hai đứa lại không hoàn toàn tương tự. Ca ca có nhiều nét giống phụ thân, còn muội muội lại giống Phương Dao hơn.

Ca ca khi ngủ thì lại vô cùng an tĩnh, một khi đã say giấc thì ít cựa quậy, rõ ràng tính cách y hệt Phương Dao. Còn muội muội lại nghịch ngợm hơn nhiều phần, thường hay vung tay múa chân. Có khi lười biếng chẳng muốn mút ngón tay mình, liền trở người đưa tay ca ca vào miệng mút lấy mút để.

Phương Dao chống cằm ngắm tới ngắm lui, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, trong lòng ngập tràn tình yêu thương. Nàng đã bắt đầu tưởng tượng sau này hai đứa trẻ lớn lên sẽ có dáng vẻ đáng yêu, kiều diễm đến mức nào.

Chớp mắt một cái, hai đứa trẻ đã tròn một tháng tuổi.

Trong nhận thức của Phương Dao, việc sinh con và nuôi dưỡng vốn là chuyện vô cùng vất vả, hao tâm tổn trí. Thế nhưng lúc hạ sinh hai đứa trẻ, nàng lại chẳng chịu mấy nỗi cực nhọc. Lại thêm có Tạ Thính ở bên, việc nuôi dưỡng cũng chẳng phiền hà chút nào.

Hai đứa trẻ trừ khi đói bụng mới khóc đôi chút, còn lại phần lớn thời gian đều cực kỳ ngoan ngoãn, an tĩnh. Nếu có ai trêu đùa, chúng còn biết cười khúc khích.

Sau khi cho hai đứa trẻ b.ú xong, Phương Dao ôm lấy chúng dỗ dành chưa được bao lâu, cả hai đã hô hấp đều đặn, chìm vào giấc ngủ say.

Tạ Thính bước vào phòng, vừa hay trông thấy Phương Dao nhẹ nhàng đặt hai đứa trẻ vào nôi. Ánh mắt hắn lướt qua vạt áo trước n.g.ự.c nàng, khẽ dừng lại trong chốc lát.

Hắn đem mấy tã vải vừa mới thu từ sân vào, gấp gọn gàng từng chiếc vào trong tủ y phục, rồi mới tiến lại gần, thấp giọng nói với nàng: “A Dao, yếm lót của nàng đã bị ướt rồi.”

Phương Dao cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên trước n.g.ự.c đã loang ra hai vệt sữa trắng. “Ta đi thay cái khác.”

Tạ Thính liền đưa tay giữ nàng lại, liếc nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say sưa, đuôi hồ ly sau lưng khẽ đong đưa. Giọng hắn trầm thấp, mang chút ám muội: “Để ta giúp nàng một tay, được không?”

Hắn vừa mở lời, Phương Dao đã lập tức thấu hiểu trong đầu hắn đang suy tính điều gì bất chính.

Hắn thì có thể giúp được gì? Chắc chắn không phải là giúp nàng thay y phục.

Đừng hòng. Phương Dao khẽ ửng hồng đôi má, nhẹ đẩy tay y ra, cất giọng khe khẽ: “Sữa này há đủ nuôi hai tiểu nhi?” Tạ Thính khẽ mím bờ môi mỏng, ánh mắt không kìm được mà liếc nhìn đôi gò bồng đảo căng tròn đầy đặn của nàng.

Rõ ràng là dư dả vô cùng.

Không một ai trong yêu giới hay biết, Yêu Vương Túc Ngọc khi còn thơ ấu từng là một con hồ ly bị vứt bỏ. Y vừa mới chào đời đã bị cha mẹ ruồng rẫy, thuở bé đừng nói đến sữa mẹ, có khi một ngụm nước trong lành cũng là điều xa xỉ. Y chưa từng nếm qua mùi vị đó nên trong lòng không khỏi sinh hiếu kỳ, muốn nếm thử mùi vị ấy.

Y thử thuyết phục nàng, ánh mắt tràn đầy mong mỏi, giọng nói khàn khàn: “Chỉ một ngụm thôi sao?”

“Chẳng được.” Phương Dao dứt khoát cự tuyệt. Nàng xoay người định bước tới tủ lấy y phục sạch để thay, nhưng chân nàng chưa kịp dịch chuyển dù chỉ một bước, chiếc đuôi hồ ly mềm mại đã quấn lấy eo nàng, kéo mạnh một cái, nàng tức thì bị lôi vào lồng n.g.ự.c ấm áp của y.

Tạ Thính ôm nàng ngồi lên đùi mình, ẩn ý nhưng lại thẳng thắn bày tỏ khát vọng: “A Dao, ta muốn. Nàng có muốn chăng?”

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 450