Từ lúc phát hiện nàng mang thai đến giờ, hai người đã ngót ba tháng chưa từng ân ái.
Hiện tại hai tiểu nhi đã đầy tháng, có lẽ đã đến lúc rồi chăng?
Y vốn dĩ còn nhẫn nhịn được vài ngày nữa, thế nhưng vừa rồi trông thấy nàng bất ngờ làm ướt vạt áo, tà niệm trong lòng y đã sớm nảy sinh, khó lòng đè nén.
Phương Dao hơi do dự, đôi mày liễu khẽ nhíu lại.
Hai người ta vừa mới có con, hồ yêu mỗi khi sinh nở đều hạ sinh hai ba tiểu nhi, e rằng thiếp không kham nổi?
Tạ Thính tựa hồ đoán ra được tâm tư nàng, cằm y khẽ dụi vào cổ nàng thủ thỉ: “Hôm trước ta đã đến y quán trong thành cầu ít thang dược tránh thai dành cho nam tử.”
Phương Dao kinh ngạc: “Há lại có loại thang dược ấy sao?”
Tạ Thính gật đầu, trong yêu giới quả thực có loại thang dược hay đan hoàn như thế, lại vô cùng phổ biến, có loại dùng cho nữ tử, cũng có loại dành cho nam tử, công hiệu tương đương, một thang thuốc có thể duy trì tác dụng trong nửa năm.
Thấy y đã chuẩn bị chu toàn đến thế, Phương Dao không còn cách nào khước từ.
Điều khiến nàng thấy lạ là, vốn dĩ cách biệt đã lâu, bản thân nàng cũng không còn nhiều dục niệm, thế nhưng một khi bị hơi thở của y vây quanh, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống tựa như chạm đến cánh hoa anh túc vậy, cảm xúc bỗng chốc dâng trào, khó bề kìm nén.
Miệng tuy nói không cho y thưởng thức, nhưng khi phòng tuyến bị công phá, đầu óc nàng đã mơ hồ, toàn thân mềm nhũn như bông, rốt cuộc vẫn bị y chiếm chút tiện nghi.
Đôi tai hồ ly mềm mại phủ lông tơ của y khẽ cọ vào cằm nàng, Phương Dao ngửa đầu, nhắm mắt thở gấp, bên tai lại nghe thấy tiếng y nuốt sữa rõ ràng và gấp gáp vọng vào, khiến nàng vừa giận vừa đành bất đắc dĩ.
Cuối cùng cũng đạt được mục đích, nam hồ ly với đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại đầy thỏa mãn, ánh mắt tinh quang lấp lánh. Y liên tục uống mấy ngụm lớn, nhưng uống rồi vẫn chưa đủ, còn phải ngẩng đầu lên khoe khoang một phen.
“A Dao, nàng đã từng tự mình nếm thử chưa?”
“Ngọt ngào khôn xiết, nàng có muốn nếm thử chút hương vị ấy chăng?”
“Không.”
Song, hai má Phương Dao ửng hồng, cắn môi từ chối. Nàng làm sao dám vô sỉ, mặt dày như y chứ?
Mang theo ý niệm rằng có điều tốt thì phải sẻ chia với nàng, Tạ Thính nghiêng người cúi xuống ngậm một ngụm, đầu lưỡi khẽ đẩy mở hàm răng nàng, nhất quyết phải truyền sang cho nàng thưởng thức. Phương Dao bị ép phải nếm lấy vị ngọt trong miệng y, đầu óc nàng chợt vỡ òa một tiếng, hai gò má nóng bừng như phát sốt, suýt nữa bị y trêu chọc đến hồn xiêu phách lạc. Đặc biệt là trong suốt quá trình ấy, y chậm rãi nhưng đầy nhịp điệu. Chiếc đuôi hồ ly khẽ vung nhẹ theo tiết tấu, chầm chậm cọ xát, mà việc chính vẫn không hề dừng lại lấy một khắc.
Thấy nàng dường như vô cùng yêu thích chiếc đuôi của mình, đã nắm trong tay thì cứ mãi chẳng buông, Tạ Thính bèn vừa chuyên tâm làm việc mình, vừa chủ động đưa đuôi đến trước n.g.ự.c nàng cho nàng thỏa sức chơi đùa.
“Chẳng lẽ hồ yêu đều am hiểu mê thuật sao?” Phương Dao nửa mở mắt, con ngươi ướt át mơ màng, lời nói ngắt quãng, run rẩy. Tay nàng vuốt ve chiếc đuôi mềm mượt đến khó tin của y, trong lòng không khỏi sinh nghi, chẳng lẽ y đã hạ cổ thuật gì lên người mình?
“Không có.” Đuôi mắt Tạ Thính hơi ửng đỏ, mê thuật chỉ là lời đồn đại trong sách vở. Hồ tộc nếu thành yêu đều là đường đường chính chính tu luyện mà thành.
Y cúi xuống hôn nhẹ lên cằm nàng, khàn giọng vô sỉ đáp: “Có lẽ là vì ta trời sinh phong tình quyến rũ.”