Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 459

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đầu ngón tay Phương Dao trở nên lạnh buốt, nàng vô thức nắm chặt lấy tay Tạ Thính, lại bất ngờ nhận ra lòng bàn tay hắn còn lạnh hơn cả nàng.

Nàng nhắm mắt lại, điều chỉnh tâm trạng trong chốc lát, lập tức nghĩ đến một việc hệ trọng khác: "Vậy việc ta thất lạc ký ức cũng có liên quan đến ảo cảnh này chăng?”

Tạ Thính cụp mắt khẽ gật đầu thừa nhận, rồi lấy trong tay áo ra một cánh tử diệp của hoa yêu, đưa đến trước mặt nàng: "Nàng chỉ cần cầm lấy phiến tử diệp này là có thể khôi phục ký ức."

Phương Dao chăm chú nhìn vào cánh lá xanh biếc phát ra ánh sáng nhàn nhạt trong tay hắn. Trực giác mách bảo nàng rằng tất cả sự thật đều nằm trong chiếc lá nhỏ bé này.

Nhưng vì sao Tạ Thính lại biết nơi đây là ảo cảnh? Và vì lẽ gì hắn lại có trong tay cánh lá mang theo ký ức của nàng?

Phương Dao nhớ lại câu hỏi mà Tạ Thính từng hỏi nàng vào ngày hôm qua: Nếu nhớ lại mọi chuyện, nàng có còn cần hắn nữa hay không.

Bàn tay nàng định đưa ra lấy lá chợt dừng lại giữa không trung, ánh mắt trầm tĩnh mà nghiêm nghị nhìn về phía nam nhân trước mặt, cất lời hỏi: "Sau khi dùng lá này, có di chứng gì không?”

Tạ Thính ngưng lại trong chốc lát, cụp mắt, nói nhỏ: "Không có tác dụng phụ nào." Ngay khi lời vừa dứt, hoa yêu trong thần niệm của hắn đã nhảy dựng lên, gào thét ầm ĩ.

[Ta chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao, tử diệp chỉ có một! Ngươi dùng nó ngay lúc này, đến khi rời khỏi ảo cảnh nàng sẽ quên sạch mọi chuyện từng xảy ra nơi đây! Ngươi nghĩ gì vậy? Cái đầu óc ngươi hồ đồ rồi chăng?]

Hoa yêu dẫn hắn tới quán rượu nọ là muốn mê hoặc hắn, khiến hắn mang theo Phương Dao vĩnh viễn lưu lại trong ảo cảnh, dâng hiến toàn bộ tu vi cho nó, nào ngờ kết cục lại hoàn toàn trái ngược.

[Nếu ngươi không muốn mãi mãi ở lại ảo cảnh thì thôi, ta chẳng qua chỉ mất đi chút tu vi, nhưng vì lẽ gì ngươi lại chọn đưa tử diệp cho nàng ngay lúc này? Ngươi thật sự khiến ta tức đến c.h.ế.t đi được!]

Suốt ba năm qua, hoa yêu đã quen mắt nhìn đôi phu thê này sống cùng nhau. Bất kể là ở trong ảo cảnh hay trở về thực tại, trong lòng nó vẫn mong họ có thể có một kết cục viên mãn. Bởi vậy, nó thực sự không đành lòng nhìn Tạ Thính làm ra chuyện hồ đồ như thế.

Cho đến khi Tạ Thính khẽ lên tiếng trong thần niệm, thốt một lời, hoa yêu mới chịu tĩnh lặng.

Nghe được lời hắn nói, sự chú ý của Phương Dao lại một lần nữa bị chiếc lá kia hấp dẫn. Nàng quá đỗi khao khát muốn biết bản thân mình là ai, đã trải qua những gì trong quá khứ.

Trong nhận thức của nàng bấy lâu nay, bản thân nàng tựa như một tờ giấy trắng, chỉ có ba năm sống cùng Tạ Thính và hai đứa nhỏ là những nét vẽ điểm tô sắc màu lên trang giấy ấy. Nàng từng nghĩ mình sẽ dần được tô kín bằng thứ hạnh phúc ấy.

Nhưng vào khoảnh khắc ngày hôm qua, khi tay nàng nắm lấy chuôi kiếm, nàng tựa hồ cảm nhận được rằng, ngoài tình thân và tình yêu ra, nàng còn có những điều khác, những điều nàng quan tâm, trân trọng sâu sắc.

Nếu muốn thực lòng yêu một người, trước tiên ắt phải tìm lại chính mình.

Cánh lá xanh biếc khi đầu ngón tay nàng vừa chạm tới liền như bông tuyết tan chảy, chỉ trong chớp mắt đã tiêu biến nơi đầu ngón. Ký ức suốt hai trăm năm qua cuộn trào tựa thủy triều, ầm ầm đổ ập vào tâm trí nàng.

Phương Dao đã nhớ lại tất cả.

Hai trăm năm nói dài chẳng dài, nói ngắn chẳng ngắn, nhưng đối với nàng, đó đã là toàn bộ quãng đời từng trải.

Từ một nha đầu thôn dã, nàng bước chân vào Linh Tiêu Tông, nhập môn rồi một lòng chuyên tu kiếm đạo. Từng điều từng chuyện nàng đã trải qua với sư phụ, sư muội, sư đệ, kể cả trận quyết chiến cùng hoa yêu trước khi bước vào huyễn cảnh, hết thảy đều khắc sâu trong ký ức Phương Dao, từng nét như khắc chạm vào tận cốt tủy.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 459