Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 460

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Trên đuôi mắt hẹp dài của Tạ Thính vương chút tia đỏ nhàn nhạt, phơi bày toàn bộ những điều che giấu bấy lâu nay: "A Dao, là ta vì tư tâm mà đưa nàng vào huyễn cảnh này. Đêm đó nàng không đưa sai dược, mà là ta cố tình trộn Thích Lân Quả vào Hồng Liên Tử. Dù Thích Lân Quả không trí mạng, nhưng tất thảy đều là do ta lừa dối nàng."

Hắn nhìn vẻ mặt biến ảo của Phương Dao, yết hầu nghẹn lại, khẩn trương đến nỗi đôi tai hồ ly rũ cụp, đuôi hồ ly cũng ngoan ngoãn cuộn tròn bên mình, trông chẳng khác nào kẻ phạm tội chờ phán xét, chỉ thiếu điều quỳ phục trước mặt nàng. Phương Dao phải mất nửa khắc mới trấn tĩnh lại được dòng ký ức hỗn loạn trong đầu. Lời Tạ Thính vừa thốt ra khiến mí mắt nàng khẽ giật liên hồi.

Thì ra tất cả đều là mưu kế của hắn, ngay cả đêm đó cũng...

Phương Dao ngẩng đầu nhìn hồ yêu trước mặt, đôi mắt tưởng chừng bình thản nhưng sâu thẳm lại ẩn chứa cuồng nộ bị đè nén cùng kinh ngạc khôn nguôi.

Sau khi khôi phục ký ức, nàng khẳng định bản thân trước khi sa vào huyễn cảnh chưa từng gặp hắn, vậy mà hắn lại dụng tâm bày mưu tính kế đến mức này?

Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua gương mặt tuấn lãng quen thuộc kia, thoáng dừng trên đôi tai hồ ly đang run rẩy vì hổ thẹn, cuối cùng cố định ở chiếc đuôi cuộn tròn bên mình hắn.

Phương Dao nheo mắt, chiếc đuôi này vô cùng dị thường, tựa hồ nàng từng quen mắt ở nơi nào đó.

Hai tiểu hồ ly trong nôi đều có đuôi tuyết trắng, chỉ riêng chiếc đuôi của Tạ Thính là khác biệt, phần chót đuôi lấm tấm sắc đỏ chói mắt.

Tựa như những cánh hoa mai đỏ rơi lả tả trong đêm tuyết mùa đông, thứ từng bị bụi thời gian chôn sâu gần hai trăm năm giờ đây dần khơi gợi trong miền ký ức sâu thẳm của nàng. ....

Đó là một năm mùa đông lạnh thấu xương, tuyết rơi suốt đêm, cả núi rừng phủ trắng xóa, sương mù dày đặc, hơi thở hóa thành khói trắng, những nhánh cây phủ băng trong suốt phản chiếu ánh ban mai rạng rỡ.

Tiểu cô nương mới tám tuổi, trên người chỉ khoác chiếc áo bông xám mỏng manh, từng bước lặn lội giữa rừng tuyết, tiến tới chỗ đã đánh dấu trước đó. Không xa, trong bẫy thú là một đám lông trắng đang giãy giụa, quả nhiên đã có con mồi.

Nàng tiến lại gần mới thấy đám lông trắng kia là một tiểu bạch hồ gầy gò, chân sau bị bẫy sắt mắc kẹt, m.á.u tươi rỉ ra đã sắp đông cứng.

Tiểu hồ ly thấy có người tới thì toàn thân sợ hãi run bần bật, đôi mắt hồ ly màu vàng nhạt ướt nước hung dữ trừng nàng, miệng phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo, hai chân trước liều mạng cào tuyết vùng vẫy. Nhưng chiếc bẫy sắt quá nặng khiến nó không thể động đậy, ngược lại còn làm vết thương ở chân sau toạc rộng, m.á.u ứa ra từng giọt.

Dù vậy, nó cũng không chịu buông con mồi trong miệng là một con trĩ đã c.h.ế.t từ lâu, thịt đã không còn tươi, rõ ràng tiểu hồ ly đã đói đến cùng cực.

Khi giãy giụa, chiếc đuôi của tiểu hồ ly cũng lộ ra, nơi chót đuôi là một vệt đỏ chói mắt.

Tiểu cô nương thoạt đầu cứ ngỡ đuôi nó bị thương, nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện đuôi của nó vốn dĩ trắng như tuyết, chỉ riêng chót đuôi mới có một nhúm lông đỏ tựa máu.

Trong lòng nàng thầm tự hỏi, tiểu hồ ly này quả thật dị thường. Lông mi tiểu cô nương vương sương tuyết, thương xót nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của tiểu hồ ly, nàng không nói một lời, chỉ lặng lẽ cúi người, bàn tay nhỏ bé dùng toàn lực bẻ mở chiếc bẫy sắt cứng cáp. Ngón tay non nớt hằn lên vết đỏ vì sức lực dùng quá độ.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 460