"Cách" một tiếng vang lên, bẫy sắt vừa mở, tiểu bạch hồ lập tức cắm đầu bỏ chạy, dáng vẻ khập khiễng, để lại sau lưng là một chuỗi dấu chân tựa cánh hoa mai lấm tấm trên nền tuyết trắng xóa.
Tiểu bạch hồ vừa mới chạy ra chẳng bao xa, tiếng gầm giận dữ tựa cuồng phong của nam tử phía sau nàng đã vang lên.
"Lâm Dao! Đứa nha đầu c.h.ế.t tiệt chỉ biết phá của này! Có phải ngươi lại thả con mồi của lão tử đi rồi không? Ngươi có biết bộ da của một con bạch hồ đáng giá bao nhiêu lượng bạc kia chứ?"
Tiểu cô nương giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt: "Dù có đổi được tiền thì người cũng sẽ chẳng dùng để mua thuốc cho mẫu thân, chỉ đem đi mua rượu uống."
"Chát!"
Nam tử trưởng thành giơ tay tát một cái thật mạnh, trực tiếp khiến tiểu cô nương ngã dúi dụi xuống nền tuyết.
"Ngươi nói chuyện với lão tử kiểu đó sao? Lão tử sao lại sinh ra đứa con phá của như ngươi! Giống hệt con tiện nhân xúi quẩy kia, chỉ biết gây họa cho lão tử, cút ngay cho khuất mắt ta!"
Tiểu cô nương cúi đầu, co ro ngồi giữa tuyết, dường như bị đánh đến ngây ngốc, hồi lâu mới đưa tay lên, dùng mu bàn tay lau đi vết m.á.u tươi đang rỉ ra từ cánh mũi như một thói quen. Tiểu bạch hồ trốn sau gốc cây xa xa lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, chiếc mũi ẩm ướt khẽ động, trong mắt ấp lánh, quay đầu bỏ chạy vào trong rừng tuyết mênh mông. ...
Nhà của Lâm Dao nằm ở một thôn xóm không xa khu rừng này.
Ban ngày nàng giúp người dân trong thôn bổ củi, bó lại rồi chất lên xe gỗ, mỗi lần đều mệt đến mồ hôi đầm đìa, hai tay bị nhánh cây cào rách để lại vết thương nhỏ, chỉ đổi được mấy đồng tiền lẻ còm cõi.
Lâm Dao dùng mấy đồng tiền vất vả kiếm được đó đến hiệu thuốc trong trấn.
Chưởng quầy hiệu thuốc cầm mấy đồng tiền trong tay, gương mặt lộ vẻ khó xử: "Tiểu cô nương, mấy vị thuốc mẫu thân ngươi dùng đều không rẻ, số tiền này thực sự không đủ."
"Ta chỉ cần chút bã thuốc là được rồi."
Chưởng quầy biết rõ hoàn cảnh trong nhà nàng, mẫu thân bệnh nặng đã lâu nằm liệt giường, chỉ nhờ thuốc thang kéo dài hơi tàn mạng, còn phụ thân lại là kẻ ham rượu lười nhác, chút bạc kiếm được từ săn b.ắ.n đều đem đi mua rượu, hoàn toàn không quan tâm sống c.h.ế.t của hai mẹ con.
Chưởng quầy thương xót vận mệnh nàng, đành lòng nhận lấy tiền, gói cho nàng chút bã thuốc vụn.
Lâm Dao nâng niu bã thuốc tựa trân bảo ôm vào lòng, nhanh chân chạy về nhà sắc xong một bát thuốc nóng hổi, mang tới giường cho mẫu thân đã bệnh đã lâu, tự tay đút cho mẫu thân uống.
Nhìn thấy mẫu thân uống hết một bát thuốc nóng, sắc mặt tái nhợt cũng hiện lên chút hồng nhuận, tiểu cô nương khẽ cong mắt, dường như tất cả mệt mỏi trong ngày đều theo đó mà tiêu tan. ...
Lâm Dao như thường lệ đang bổ củi trong sân, trời âm u, lớp tuyết cũ còn chưa kịp tan chảy lại sắp có tuyết rơi tiếp.
Trên đầu tường, tiếng tuyết rơi lạo xạo vọng xuống. Động tác chẻ củi của Lâm Dao bất chợt khựng lại, theo tiếng ngước nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh tường có một cục bông tuyết trắng muốt đang nằm đó. Đó là một con tiểu bạch hồ, miệng nó còn ngậm một đóa hoa trắng tinh khôi.
Nó dùng đôi mắt với đồng tử vàng nhạt cảnh giác quan sát khắp sân. Khi đã chắc chắn không còn ai khác, nó mới khẽ khàng nhảy xuống khỏi đầu tường, chậm rãi tiến đến trước mặt Lâm Dao, đặt đóa hoa vẫn ngậm trong miệng xuống bên chân nàng.
Lâm Dao trông thấy chóp đuôi đỏ rực của tiểu bạch hồ, liền nhận ra ngay đây chính là con bạch hồ mà nàng đã phóng thích mấy ngày trước.