Nàng chỉ vào đóa hoa trên mặt đất: "Ngươi tặng cho ta sao?"
Tiểu bạch hồ hiển nhiên đã hiểu lời nàng nói, khẽ gật đầu đáp.
Lâm Dao nhặt đóa hoa lên. Ban đầu, nàng chỉ nghĩ đây là một đóa hoa bình thường, nhưng khi nhìn kỹ thứ đang cầm trên tay, đôi mắt nàng chợt mở to, hiện lên vẻ kinh ngạc khôn tả.
Hóa ra đó là một đóa tuyết liên!
Con tiểu bạch hồ này quả nhiên thấu hiểu lòng người, lại còn biết báo ân, mang về cho nàng một đóa tuyết liên quý giá.
Tuyết liên vốn chỉ sinh trưởng trên những vách đá dựng đứng của đỉnh tuyết sơn, tựa như nhân sâm hay linh chi, đều là những dược liệu vô cùng trân quý. Tuy không thể chữa dứt bệnh cho mẫu thân nàng, nhưng nó có thể đổi lấy một khoản bạc không nhỏ. Có tiền rồi, chi phí thuốc thang cho mẫu thân trong hai tháng tới cũng sẽ chẳng còn là nỗi lo.
Thấy Lâm Dao lộ vẻ mừng rỡ và kích động, tiểu bạch hồ cũng phấn khích ưỡn n.g.ự.c ra, đầy vẻ tự hào.
"Đa tạ ngươi."
Lâm Dao cẩn thận nâng niu đóa tuyết liên trong tay. Khi nàng khẽ khàng ngồi xổm xuống, vô tình trông thấy trên hai chân trước và sau của tiểu bạch hồ lại có thêm vài vết thương mới. Không rõ có phải do bị thương trong lúc hái tuyết liên chăng.
"Vết thương trên vuốt của ngươi..." Lâm Dao chỉ vào một vết xước trên chân trước của nó. Tiểu bạch hồ đưa chân lên khẽ l.i.ế.m vết thương, rồi lắc đầu, ý bảo chẳng hề gì, chỉ cần l.i.ế.m một cái là ổn thôi.
"Ngươi còn là một hồ ly con, cớ sao lại tự mình ra ngoài kiếm ăn?" Lâm Dao thấy tiểu hồ ly nghe hiểu lời mình nói, liền thuận miệng trò chuyện với nó.
Tiểu bạch hồ đưa chiếc đuôi sau lưng lên trước, một chân khẽ chạm vào chóp đuôi, sau đó ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng.
Là vì cái đuôi này sao? Lâm Dao chợt hiểu ra ý tứ của nó.
Tiểu bạch hồ gật đầu.
Cha mẹ nó đều là bạch hồ thuần huyết, nhưng không hiểu vì lý do gì, khi sinh ra chóp đuôi của nó lại có màu đỏ. Trong tộc hồ ly, huyết mạch bạch hồ là cao quý nhất, còn hồng hồ thì địa vị thấp kém hơn rất nhiều. Nó rõ ràng là bạch hồ nhưng lại mang đuôi đỏ của hồng hồ, đương nhiên bị xem là dị loại. Mới sinh chưa bao lâu đã bị cha mẹ và tộc nhân ruồng bỏ.
Chưa đầy một tuổi, hồ ly con vừa đói vừa rét, buộc lòng phải liều mình ra ngoài kiếm ăn. Không ngờ lại sa vào bẫy của thợ săn, suýt nữa thì mất mạng, may mà gặp được tiểu cô nương lòng dạ thiện lương này.
Chỉ là, tiểu cô nương ấy dường như cũng khốn khổ không kém gì nó.
Cảm nhận được ánh mắt cô bé đang nhìn mình, tiểu bạch hồ bỗng có chút tự ti, cúi đầu xuống, chóp đuôi khẽ lay động, vội vàng nhét phần chóp đuôi đỏ dưới hai chân trước để che giấu.
"Đuôi của ngươi rất đẹp và đặc biệt, ta chỉ nhìn một lần là nhận ra được ngay." Giọng nói non nớt, nhẹ nhàng của tiểu cô nương cất lên, xóa tan sự tự ti trong lòng tiểu bạch hồ.
Tiểu bạch hồ khẽ động hai tai, đồng tử dọc màu vàng nhạt vì kinh ngạc mà trở nên tròn xoe. Đây là lần đầu tiên có người khen cái đuôi của nó đẹp đẽ.
Lâm Dao sực nhớ ra điều gì đó, vội đứng dậy vào nhà mang ra một chiếc ghế, kiễng chân lấy xuống một đoạn thịt muối đang treo dưới hiên, đặt trước mặt nó.
Tiểu bạch hồ đánh hơi miếng thịt mỡ óng ánh kia, nuốt nước miếng, đôi mắt tròn xoe như trân châu nhìn nàng đầy dò xét. "Không sao đâu, ăn đi." Tiểu cô nương khẽ cong mắt, mỉm cười.
Tiểu bạch hồ được nàng cho phép, lập tức chúi đầu vào ngoạm một miếng thịt lớn, nhai ngấu nghiến.
"Rầm!"
Cửa viện đột ngột bị đá văng. Tiểu bạch hồ lập tức tha miếng thịt chưa ăn hết, lanh lẹ chui vào sau đống củi.