Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 463

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Một nam nhân thân hình vạm vỡ, mặt đỏ bừng, nồng nặc mùi rượu, bước chân nặng nề, phát ra một tiếng ợ rượu rồi lảo đảo đi vào. Lâm Dao không ngờ ông ta lại về sớm như vậy, vội giấu tay ra sau lưng, giấu đóa tuyết liên sau hông.

Nhưng nàng vẫn chậm một bước, bị Lâm Hồng Chí phát hiện động tác sau lưng.

"Giấu cái gì đó?"

Nam nhân lập tức ra tay túm lấy tiểu cô nương nhấc bổng lên, giật mạnh đóa tuyết liên sau lưng nàng.

Trong mắt hắn ánh lên tia tham lam: "Tuyết liên? Thứ tốt thế này ngươi lấy đâu ra? Còn giấu giếm, muốn giấu bạc của lão tử hả?"

"Đây là để đổi thuốc cho mẫu thân."

Tiểu cô nương lo lắng đến độ hai mắt đỏ hoe, nhảy lên đưa tay định giật lại đóa tuyết liên trong tay ông ta, nhưng lại bị nam nhân đẩy mạnh, lưng và khuỷu tay đập vào cánh cửa sau lưng, phát ra tiếng "bịch" đau đớn.

Lâm Dao tựa người vào cửa, khóe môi đau nhức, ôm lấy cánh tay, cúi đầu ngồi bệt xuống đất.

Tiểu bạch hồ nấp sau đống củi thấy tiểu cô nương lại bị xô ngã, trong mắt nó bừng lên sự phẫn nộ và kinh hãi. Hàm răng cắn chặt miếng thịt trong miệng không chịu buông ra.

Lâm Hồng Chí cầm tuyết liên, phấn khởi rời đi.

Trong mắt Lâm Dao ngập đầy lệ, bàn tay nàng siết chặt, cảm thấy vô cùng tự trách và hối hận.

Tại sao nàng không sớm giấu kỹ tuyết liên chứ!

Bất chợt, một chiếc lưỡi nhỏ mang theo hơi ấm và mùi thịt muối nhẹ nhàng l.i.ế.m đi nước mắt trên mặt nàng.

"Ưư... ưư."

Tiểu bạch hồ thấy tiểu nữ nhi rơi lệ, lòng nó cũng nặng trĩu sầu thương.

Nó có thể tiếp tục đi tìm tuyết liên cho nàng.

Lâm Dao đưa tay khẽ gạt đi giọt lệ chực trào nơi khóe mi, khẽ vuốt ve chiếc đầu lông xù của nó, vỗ về dặn nó chớ lo lắng cho mình: "Ngươi mau rời đi. Lỡ như để ông ta phát hiện, e rằng ngươi sẽ bị lột da, rồi hóa thành hồ cốt mất thôi."

May mà vừa rồi tiểu bạch hồ lanh lẹ thoát thân, bằng không nếu rơi vào tay Lâm Hồng Chí, bộ lông trắng của nó nhất định sẽ bị kẻ súc sinh kia lột xuống đem đổi rượu ngon.

"Sau này, đừng quay lại nữa." Lâm Dao vùi mặt vào khuỷu tay, giọng nói nghẹn ngào.

Lâm Hồng Chí đem tuyết liên đổi được năm mươi lượng bạc, cẩn thận cất giấu vào lòng, xoay người lập tức mua liền hai vò rượu ngon, mặt mày hớn hở, nghêu ngao quay về nhà.

Lâm Dao ngồi trên chiếu cỏ, lạnh lùng nhìn cảnh phụ thân đang phấn khích tiệc tùng ăn uống, lại nhớ đến mẫu thân đang nằm thoi thóp nơi hậu viện, yếu ớt đến độ chẳng thể gượng dậy. Tay nàng siết chặt mép giường, những ngón tay như muốn bấu rách tấm chiếu tre.

Thấy ông ta ngửa cổ dốc cạn một vò rượu, nàng bỗng nhiên vụt tới, chộp lấy vò rượu còn lại trên bàn định ném xuống đất, nhưng vò rượu chưa kịp rời tay nàng đã bị Lâm Hồng Chí đoạt lại, sau đó hắn hung hăng đẩy nàng một cái: "Ngươi làm gì mà phát điên như thế?"

"Người thà mua rượu uống còn hơn mua thuốc cho mẫu thân, mẫu thân năm xưa gả cho người quả thực là đã lầm người!"

"Nói năng bậy bạ! Lão tử đây cưới ả ta về mới là xui xẻo tám đời! Một ả đàn bà xui xẻo lại sinh ra một đứa con gái cũng xui xẻo không kém! Từ sau khi sinh ngươi, mẫu thân ngươi đừng nói đến việc đồng áng như người ta, lại cứ nằm bẹp trên giường như sắp c.h.ế.t đến nơi, chẳng phải muốn kéo c.h.ế.t lão tử đây thì là gì?"

"Không được mắng mẫu thân của ta!"

Lâm Dao đôi mắt đỏ hoe, lại muốn lao lên, nhưng kẻ nam nhân kia giơ cao tay, định giáng xuống thì chợt nghe tiếng dân làng gọi vọng từ ngoài sân.

"Gia đình Lâm đại ca, trưởng thôn sai ta đến báo rằng tiên tông sắp tuyển chọn đệ tử ở các thôn quanh đây, đêm nay phải đưa bọn trẻ vào thành, sáng mai sẽ đo linh căn dưới chân núi!"

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 463