Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 464

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Tiên tông chỉ chiêu mộ trẻ con từ tám đến mười sáu tuổi, chẳng phải con gái nhà ngươi vừa tròn tám tuổi sao?"

Lâm Hồng Chí hừ lạnh một tiếng: "Đo cái gì chứ! Gia đình họ Lâm ta làm gì có phúc phận đó!"

"Việc này ai mà dám nói trước được, trưởng thôn đã lên tiếng rồi, bảo tất cả hài tử trong độ tuổi đều phải đi."

Lâm Hồng Chí ngẫm nghĩ một lát, thấy cũng có lý, biết đâu lại gặp được vận may thì sao? Nếu nữ nhi của lão ta mà trở thành tu sĩ, có tiên tông che chở thì đời này lão ta chẳng phải sẽ phát tài rồi sao?

Đôi mắt Lâm Dao vẫn còn hoe đỏ, quay mặt sang một bên, nghiến răng thốt: "Ta không đi, ta phải chăm sóc mẫu thân."

Lâm Hồng Chí biết nàng cố chấp, ngẫm nghĩ một hồi rồi rút từ trong lòng ra một đồng bạc lẻ: "Không phải ngươi muốn mua thuốc cho mẫu thân ngươi ư? Một lượng bạc này, đủ chưa?"

Lâm Dao vừa vươn tay định nhận lấy thì Lâm Hồng Chí đã rụt tay lại, trừng mắt dặn dò: "Ngươi ngoan ngoãn đi đo linh căn cùng trưởng thôn, ta sẽ đi mua thuốc cho mẫu thân ngươi!"

Trước lúc lên đường, Lâm Dao quấn quýt bên giường mẫu thân, nắm chặt bàn tay khô gầy của bà.

"Mẫu thân, nhi nữ sắp phải đến Linh Tiêu Tông để đo linh căn, vài ngày nữa sẽ trở về. Người nhớ uống thuốc đúng giờ, giữ gìn thân thể cẩn trọng."

Nữ tử bệnh nặng nằm trên giường có dung nhan tiều tụy, xanh xao, thế nhưng qua đôi mày và ánh mắt, vẫn có thể mường tượng ra dung mạo xinh đẹp thuở còn xuân thì.

"Ngoan lắm, nếu con thật sự đo được linh căn thì đừng quay về chốn này nữa. Hãy theo chân các tiên nhân mà truy cầu con đường trường sinh bất lão. Dù mẫu thân có c.h.ế.t đi chăng nữa, nơi cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt an lòng."

"Mẫu thân đừng nói những lời không may như vậy. Nếu nhi nữ có phúc phận mà đo ra được tiên căn thì dù chỉ được ở lại tông môn làm tạp dịch, mỗi tháng cũng có tiền bạc lĩnh về, bệnh của người nhất định sẽ được chữa khỏi." Phương thị cụp mắt xuống, ánh mắt đau đáu nhìn cánh tay nàng. Lâm Dao vội vã kéo tay áo xuống, che đi những vết bầm tím còn lưu lại trên làn da non nớt.

"Kẻ đó lại đánh con nữa phải không?"

Lâm Dao trầm mặc.

Mắt Phương thị lập tức đỏ hoe, giơ bàn tay gầy trơ xương, lần mò dưới gối, lấy ra một vật, đặt vào tay nàng, nghẹn ngào nói: "A Dao, con hãy giữ lấy ngọc bội này. Nếu không có tiên căn thì cũng đừng trở về chốn này nữa. Dùng ngọc bội này đổi lấy chút bạc làm lộ phí, rời khỏi nơi đây sớm một chút, bớt chịu khổ đau."

Một tiểu nữ nhi tám tuổi rời xa cố hương thì có thể đi đâu? Phương thị không biết. Nhưng so với ở lại đây sống những ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lại còn phải chịu đòn roi, lời mắng chửi thì còn có thể tệ đến mức nào hơn?

Đợi đến khi A Dao lớn thêm chút nữa, nói không chừng sẽ bị kẻ kia đem bán đi, lòng bà thực sự bất an.

Ngọc bội này là vật hồi môn quý giá của bà, từng lén giấu dưới ván giường. Giờ đây, đã là vật phẩm cuối cùng còn đáng giá mà bà có thể trao cho con.

Lâm Dao siết chặt ngọc bội trong tay, âm thầm nghiến răng, hạ quyết tâm sắt đá: "Mẫu thân, người chờ nhi nữ thêm vài ngày, con nhất định sẽ tìm cơ hội đưa người rời khỏi chốn này!"

"Lâm đại ca, nữ nhi nhà ngươi quả thật lợi hại! Đo được song linh căn, lại còn có thiên sinh kiếm cốt, được chưởng môn Linh Tiêu Tông thu nhận làm đệ tử thân truyền ngay tại chỗ đó. Thôn chúng ta trăm năm nay chưa từng có kỳ tích như vậy."

"Phải vậy! Chuyện vui mừng đến thế này ngươi còn không mau về lau dọn bài vị tổ tông đi."

"Chỉ tiếc mẫu thân con bé lại ra đi không đúng thời điểm, thực là đáng thương! Ngươi đã nghĩ xem nên làm hỉ sự trước hay lo tang sự trước đây?"

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 464