Tiểu hồ ly ẩn mình sau đống củi trong hậu viện nhà Lâm Dao, nghe những lời chúc mừng Lâm Hồng Chí từ miệng dân làng, nó ngạc nhiên vô thức há hốc miệng, đóa tuyết liên đang ngậm liền rơi xuống đất.
Hai ngày qua, nó đã lặn lội đến dãy tuyết sơn xa xôi hơn, suýt nữa trượt chân gãy xương mới tìm được một đóa tuyết liên. Nó định bụng đem về đổi lấy chút bạc để tiểu cô nương kia có tiền chữa bệnh cho mẫu thân nàng.
Lúc đến đây, nó từng mường tượng cảnh tiểu cô nương vui mừng khôn xiết khi trông thấy tuyết liên, lòng tràn trề hân hoan. Nhưng khi đặt chân tới nơi, nó lại chẳng thấy bóng dáng nàng đâu, trước cổng sân viện đã tụ tập rất đông dân làng.
Nghe những người đó xì xào, nàng được tông môn thu nhận làm đệ tử, sắp trở thành tu sĩ? Nhưng cớ gì mẫu thân nàng lại qua đời?
Lâm Hồng Chí cười rạng rỡ: "Ắt hẳn là hỉ sự, một chuyện đáng mừng! Còn mẫu thân nó ư, lát nữa ta sẽ khiêng xác ra sau núi mai táng, không một ai hay biết đâu."
Lời chưa dứt, nét cười trên gương mặt gã ta chợt cứng lại, bóng hình thiếu nữ gầy gò đã thấp thoáng nơi cửa viện.
Nàng run rẩy cả đôi vai, đôi mắt ngấn lệ đỏ hoe, chen qua đám dân làng đang lấm lét hóng chuyện, sải chân vội vã lao vào trong nhà.
Theo quy củ của Linh Tiêu Tông, sau khi đo được linh căn sẽ phải nhập tông cử hành lễ bái sư. Nhưng Lâm Dao chưa đồng ý nhập tông, khi chưởng môn Ngu Vọng Khâu hỏi mới biết nàng lưu luyến chẳng nỡ rời xa mẫu thân.
Ngu Vọng Khâu bảo với nàng, đệ tử thân truyền của chưởng môn đều có viện riêng để ở, nàng có thể đưa mẫu thân vào tông môn sống cùng. Lâm Dao hân hoan lập tức trở về, định báo tin mừng cho mẫu thân.
Thế nhưng khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể được phủ vải trắng nằm trên giường, đầu óc nàng quay cuồng, tâm hồn như tro nguội.
Mẫu thân nàng dù thân thể yếu nhược, nhưng trước khi nàng đi vẫn còn tỉnh táo, còn có thể nói chuyện. Chỉ vỏn vẹn hai ngày, cớ sao có thể...
Lâm Dao choàng tỉnh, đảo mắt nhìn quanh phòng, những hũ rượu trống rỗng ngã nghiêng tứ phía, ấm sắc thuốc trống không, bát thuốc thậm chí vẫn còn nguyên chỗ cũ lúc nàng rời đi, chẳng hề có dấu hiệu đụng chạm.
Nàng cầm nồi thuốc đi ra ngoài, ném thẳng dưới chân gã nam nhân kia, đôi mắt đỏ ngầu như m.á.u chất vấn: "Không phải ngươi đã nói sẽ mua thuốc thang cho mẫu thân ta ư?"
Nàng thậm chí còn nghi ngờ trong hai ngày nàng vắng mặt, lão ta ngay cả một bát cháo cũng chẳng buồn dâng cho mẫu thân nàng!
"Là ngươi hại c.h.ế.t mẫu thân ta!"
Sắc mặt Lâm Hồng Chí chợt sa sầm, phất tay ra hiệu với dân làng ngoài cửa, đám đông lập tức tản đi tứ phía.
"Kẻ đã chân bước một nửa vào quan tài rồi, còn uống thuốc gì nữa, phí tiền vô ích." Gã ta lẩm bẩm, giọng điệu không chút áy náy: "Mạng bà ta số phận đã định, có trách ta được chăng?"
Lời gã ta thốt ra như thiêu đốt sạch mọi lý trí của Lâm Dao, nàng gần như suy sụp, vồ tới túm chặt vạt áo Lâm Hồng Chí, nghẹn ngào thét lên: "Trong mắt ngươi, mẫu thân còn chẳng bằng hai vò rượu kia sao! Nàng là chính thê của ngươi! Sao ngươi lại có thể tàn nhẫn đến vậy, ngươi là gã cặn bã nghiện rượu, đến loài súc sinh còn chẳng bằng!"
Lâm Hồng Chí vì tức giận đến đỏ mặt tía tai mà giơ tay định tát nàng, nhưng nghĩ đến việc nàng sắp nhập tông, không thể để dung nhan nàng chịu thương tổn, liền vung cước đá nàng ngã lăn ra đất.
"Ngươi làm phản rồi ư! Ngươi tưởng đo được linh căn thì đã mọc cánh vững vàng sao? Dám mắng lão tử ư! Chỉ cần ngươi còn họ Lâm thì vẫn là con gái lão tử, lão tử đánh ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa! Dù là tiên nhân cũng chẳng thể can dự!"