Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 466

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Lâm Dao hai tay ôm đầu, Lâm Hồng Chí tức giận lại đá liên tiếp thêm mấy cước vào lưng và bụng nàng, muốn đánh cho nàng khuất phục.

"Lão tử biết tu sĩ trong tông môn mỗi tháng đều được phát linh thạch và bạc. Ngươi nhập cái gì Linh... Linh gì đó tông, từ nay về sau mỗi tháng đều phải giao nộp hết bạc cho lão tử! Nếu không thì đừng hòng bước ra khỏi cửa!"

Lời còn chưa dứt, đột nhiên mắt cá chân gã ta đau nhói, một con hồ ly trắng không biết từ đâu lao ra há miệng cắn chặt lấy cổ chân gã.

Lâm Hồng Chí đau quá hét toáng lên, vung chân loạn xạ định hất nó đi, nhưng tiểu hồ ly bị quăng lên không trung, lắc qua lắc lại vẫn không chịu buông, ngược lại còn cắn sâu thêm.

Lâm Hồng Chí cúi người định túm lấy nó, Lâm Dao vội vàng vật vã bò dậy kéo tay gã ta ra. Tiểu hồ ly nhân cơ hội bật dậy, chui tót vào kẽ củi.

Gã nam nhân lại đá văng Lâm Dao ra, cúi đầu nhìn thấy mắt cá chân mình đã bị cắn rách, m.á.u tươi rỉ ra từ hai lỗ thủng. Mặt đỏ bừng vì phẫn nộ, gã xông đến lục lọi trong đống củi, vừa nghiến răng nghiến lợi chửi rủa: "Thằng súc sinh! Để lão tử tóm được, ta sẽ lột da ngươi!"

Tuyết trắng phủ đầy đầu và mặt Lâm Dao, hai tay nàng siết chặt lớp bùn tuyết nhơ bẩn dưới đất, đôi mắt dõi theo bóng hình gã nam nhân đang điên cuồng lật tung đống củi, đôi vai nàng run rẩy, môi cắn chặt lại.

Tiểu hồ ly nhất định không thể bị lão ta bắt được.

Lâm Dao đang lo lắng thì tiểu hồ ly chẳng biết tự lúc nào đã vòng ra phía sau nàng, khẽ vươn móng vuốt chạm vào nàng. Lâm Dao cúi đầu nhìn xuống, đối diện với đôi mắt trong vắt sáng ngời của tiểu hồ ly, miệng nó đang ngậm lưỡi rìu nhỏ mà nàng thường dùng để chẻ củi, lưỡi rìu sắc lạnh, lấp loáng ánh tuyết bạc.

Ngay lúc gã nam nhân đang cúi đầu chửi rủa, hì hục bới móc đống củi giữa sân, thân thể gã bỗng chốc cứng đờ, tựa như bị điểm huyệt. Gã chẳng thể tin nổi mà cúi đầu nhìn, lưỡi rìu đã xuyên thấu bụng mình, lại quay đầu nhìn tiểu cô nương đang siết chặt cán rìu, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Gã muốn thốt lời nhưng chẳng thể cất nên câu.

Thân thể to lớn của gã chầm chậm đổ rạp xuống, nằm gọn trong vũng m.á.u tanh tưởi.

Máu đỏ tươi nhuộm khắp đất tuyết.

Tiểu cô nương hai tay dính đầy máu, gương mặt tái nhợt lấm tấm vết m.á.u bắn, theo thân thể nam nhân đổ gục, nàng cũng mềm nhũn quỵ xuống đất.

Đôi mắt nàng trống rỗng, môi hé mở, sau khoảnh khắc thẫn thờ và câm lặng, mãi đến khi một đầu lưỡi mềm mại, ẩm nóng lại lần nữa khẽ l.i.ế.m lên má nàng.

Nàng mới hồi thần, đôi tay nhuốm m.á.u vội ôm chặt lấy tiểu hồ ly. Từng hàng lệ lặng lẽ rơi xuống từ gương mặt lấm lem bùn đất.

Mẫu thân, con gái đã báo thù cho người rồi.

Dòng ký ức mà nàng chẳng thiết hoài niệm nhất, lại bất chợt ùa tới. Ngón tay Phương Dao siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế đến trắng bệch.

Sau này, nàng đem t.h.i t.h.ể nam nhân ấy vứt bỏ nơi hoang dã. Sau khi an táng mẫu thân chu đáo, tự tay khắc bia mộ, từ đó không còn mang họ Lâm, thay theo họ mẫu thân là Phương, đổi tên thành Phương Dao.

Nàng đến Linh Tiêu Tông, thẳng thắn bẩm báo mọi chuyện với chưởng môn, nguyện xin được bái nhập môn hạ.

Thềm đá Chấp Sự Đường cao ngất. Ngu Vọng Khâu ngự trên cao, tiểu cô nương gầy gò quỳ bên dưới, từng lời từng chữ kể rõ ngọn ngành việc sát phụ, thừa nhận bản thân không xứng làm môn hạ tiên tông, hổ thẹn với thịnh tình của chưởng môn.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 466