Mồm miệng nàng tuy nói không xứng đáng và hổ thẹn, nhưng giọng nói non nớt lại không hề run rẩy, ánh mắt kiên định tuyệt nhiên chẳng vương một tia hối hận.
Phương Dao tự biết tiên môn sẽ không thu nhận một người từng sát phụ làm đồ đệ, tưởng chừng con đường tu tiên đến đây là đoạn tuyệt. Nào ngờ, sau khi nghe rõ ngọn ngành, Ngu Vọng Khâu chẳng những không trách tội, trái lại còn bước xuống thềm đá đỡ nàng dậy, ôn hòa nói: "Con không sai. Nếu con không g.i.ế.c hắn thì trong mỗi đêm khổ tu phá cảnh, con sẽ mãi day dứt vì cái c.h.ế.t oan uổng của mẫu thân. Kẻ con g.i.ế.c không phải là phụ thân ruột thịt, mà là tâm ma trong chính lòng con. Từ nay về sau, trên con đường tu hành của con sẽ chẳng còn tâm ma cản lối nữa."
Quả nhiên lời sư phụ không sai, từ đó về sau, mỗi lần Phương Dao đột phá cảnh giới đều thuận lợi vô cùng.
Nàng sống thẳng thắn, không hổ thẹn với lương tâm, lại chẳng vướng bận tâm ma.
Chỉ là chuyện này cũng trở thành bí mật lớn nhất trong lòng nàng. Ngoài sư phụ và con tiểu hồ ly từng trao nàng con d.a.o chẻ củi hôm đó, chẳng còn ai hay biết.
Người đời đều khen nàng là đại sư tỷ quang minh lỗi lạc, nào ai hay nàng từng là kẻ sát phụ.
"Ngươi chính là con tiểu hồ ly năm ấy?" Phương Dao dần buông lỏng ngón tay đang siết chặt, nàng ngẩng mắt, chăm chú nhìn Tạ Thính.
Chiếc đuôi hồ ly độc nhất vô nhị ấy, Phương Dao chẳng thể tin trên đời lại có con bạch hồ thứ hai giống hệt.
Tạ Thính đang lo lắng vì nàng mãi chẳng nói lời nào, chợt nghe nàng hỏi liền sững sờ. Đôi mắt hắn ửng đỏ, phủ một tầng sương mù, suýt nữa đã rơi lệ: "A Dao, nàng còn nhớ ta sao?"
Phương Dao gật đầu, thấp giọng nói: "Sau này ta tìm không thấy ngươi, cứ ngỡ ngươi đã gặp bất trắc..."
Khi ấy, nàng muốn giữ con bạch hồ đáng thương ấy lại bên mình. Thế nhưng, sau khi an táng mẫu thân, nàng chẳng thấy bóng dáng nó đâu nữa.
Về sau, khi đã gia nhập Linh Tiêu Tông, nàng cũng trở lại thôn làng mấy bận, quay lại khu rừng nơi lần đầu gặp con hồ ly ấy nhưng đều không lần ra tung tích.
"Lúc đó biết nàng muốn đến Linh Tiêu Tông nên đã đi nơi khác, muốn trở nên mạnh mẽ hơn nữa."
Mi mắt Tạ Thính run rẩy. Đối diện nàng, hắn chưa bao giờ thể hiện chút uy nghi hay hung tàn vốn có của một Yêu Vương. Giọng nói hắn nhẹ đến mức gần như van lơn, đôi tai hồ ly cụp xuống, chiếc đuôi cuộn lại, vẫn mang vài phần dáng vẻ năm xưa của tiểu bạch hồ.
Hồ tộc một khi đã nhận định một người thì đến c.h.ế.t cũng không thay lòng đổi dạ. Đến nay, Tạ Thính vẫn nhớ rõ cảnh tượng chia ly nàng năm ấy.
Tiểu bạch hồ trốn sau gốc cây mục, nhìn tiểu cô nương giữa trời tuyết trắng xóa, một mình cầm xẻng xúc đất chôn quan tài, đôi tay nhỏ đông cứng đến tím bầm.
Khi nàng dựng xong mộ bia cho mẫu thân, liền quỳ trong tuyết khóc rất lâu. Nó cũng len lén đứng sau gốc cây, lặng lẽ rơi lệ theo.
Nàng khóc đủ rồi thì bất chợt nhớ đến nó, liền gọi to "tiểu hồ ly" giữa trời tuyết. Tiểu bạch hồ suýt nữa đã không kìm lòng mà lao ra ôm lấy nàng.
Nó lặng lẽ đi theo sau nàng, thấy nàng khóa cổng viện rồi bước lên xe ngựa tới Linh Tiêu Tông. Tiểu bạch hồ cứ thế đuổi theo sau xe ngựa suốt cả đêm, mãi đến dưới chân Lăng Vân Phong. Tiểu cô nương được hai đệ tử dẫn lên núi, nó ở lại chân núi chờ đợi hai ngày ròng nhưng nàng chẳng quay xuống nữa.
Nó biết tiểu cô nương kia đã đi tìm con đường của riêng mình, mà bản thân nó cũng cần phải tìm đạo của chính mình. Một con bạch hồ bình thường chỉ sống được mười năm, nó không cam tâm chỉ làm một linh thú có thể bầu bạn bên nàng trong mười năm ngắn ngủi đó.