Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 468

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Nó phải tu luyện thành yêu, mới xứng đáng với nàng.

Con đường tu hành của nhân tộc đã muôn vàn gian khổ, tu thành yêu cũng chẳng kém cạnh.

Tiểu bạch hồ thường xuyên vì mài luyện yêu lực, tranh giành lãnh địa mà bị các dã thú đánh cho mình mẩy đầy thương tích. Đêm tối tĩnh mịch, nó chỉ biết rúc vào hang động ẩm thấp để l.i.ế.m láp vết thương, thương cũ chưa lành, thương mới lại chồng chất.

Vuốt sắc và răng nanh của nó, qua vô số lần c.h.é.m giết, đã mài dũa càng lúc càng bén nhọn, thân pháp cũng ngày càng linh hoạt. Theo năm tháng trôi qua, yêu lực gia tăng, thân hình nó cũng lớn dần lên.

Mỗi khi nỗi nhớ về nàng khôn nguôi, bạch hồ lại lén lút chạy đến chân núi Lăng Vân Phong, từ xa thầm lặng dõi theo tiểu cô nương ngồi trên hồ lô phi hành, cùng các đệ tử học đạo tu hành. Nhìn thấy nàng kết giao bằng hữu mới, có sư huynh sư muội đồng môn, y cảm thấy vui mừng cho nàng, cũng thêm phần kiên định với thệ nguyện theo đuổi bước chân nàng.

Hai trăm năm trôi qua, tiểu cô nương yếu ớt, thiện tâm trong mắt bạch hồ đã trưởng thành, hóa thành một thiếu nữ thanh lệ động lòng người, là đại sư tỷ được Linh Tiêu Tông ưu ái nhất. Mà tiểu bạch hồ từng bị tộc đàn vứt bỏ lại gian truân vươn lên, trở thành tân nhiệm Yêu Vương trong yêu giới.

Tạ Thính chỉ sơ lược vài điều với Phương Dao về chuyện sau khi hai người chia tay, y đã tu hành thành Yêu Vương ra sao, những gian truân trong đó chỉ nhắc thoáng qua.

"A Dao, ta thật sự rất vui khi biết nàng vẫn còn nhớ đến ta."

Thanh âm Tạ Thính trầm thấp khàn khàn, mang theo sự kích động khó giấu, y quỳ hẳn gối bên cạnh nàng, cúi đầu phủ phục trên đùi, đôi tay siết lấy tay nàng, tựa như một chú khuyển lớn biết mình mắc lỗi, đang ra sức lấy lòng chủ nhân.

Y từng nghĩ tiểu cô nương kia sớm đã quên tiểu bạch hồ chỉ từng gặp đôi ba lần, không ngờ người y tương tư bấy lâu, trong trái tim vẫn còn giữ một góc nhỏ dành cho y, vậy là đủ rồi.

Sau khi biết hắn chính là tiểu bạch hồ năm xưa, Phương Dao cũng vơi đi phần nào nỗi giận hờn vì bị y lừa gạt.

Năm đó tuy là nàng đã cứu tiểu bạch hồ ra khỏi bẫy thú, nhưng chính nó cũng mang cho nàng cây rìu kia, không thể phủ nhận đã một lần cứu giúp nàng.

Nếu không có nó thì một đứa trẻ tám tuổi như nàng khi ấy e rằng chưa chắc đã đủ dũng khí để dứt khoát chấm dứt nghiệp chướng của phụ thân, mà nếu tâm ma vẫn còn, e rằng con đường tu luyện sau này khó lòng đạt đến cảnh giới này.

"Vậy nên hiện giờ ngươi chủ động giao tử diệp cho ta là vì lương tâm ngươi day dứt ư?"

Phương Dao chau mày đánh giá y. Con hồ yêu này giăng một cái bẫy lớn như thế để trói buộc nàng, không chỉ lừa dối tâm ý mà còn cả thân xác, suốt ba năm trời, cớ sao lại đột nhiên thay đổi tâm niệm?

Có gì đó không ổn...

Trong đầu Phương Dao lóe lên một tia linh quang, nàng từng nghe qua đôi chút về ảo cảnh trong Thủy Nguyệt Cảnh này: kính hoa thủy nguyệt, một cảnh hai mặt, người bước vào ảo cảnh sẽ quên đi tiền kiếp, còn người bước ra khỏi cảnh thì sẽ lãng quên toàn bộ ký ức trong đó.

"Ngươi còn tử diệp nào không?" Phương Dao hỏi y.

Cổ họng Tạ Thính khẽ chuyển động, thấp giọng đáp: "Chỉ có một lá."

Lúc nàng mất trí nhớ, Tạ Thính từng nói lá này không có tác dụng phụ, cũng không hẳn là lừa dối nàng, bởi nó quả thực vô hại. Chỉ là y chưa từng nói cho nàng hay, phiến lá này chỉ có độc nhất một chiếc mà thôi.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 468