Thấy các thành chủ yêu tộc đều nâng chén chúc tụng, Tô Minh Họa cũng chẳng chịu kém cạnh, đứng dậy nâng ly kính rượu chư vị: "Sư tỷ, chúc tỷ và sư tỷ phu kết đồng tâm, sớm sinh... a, chúc hai vị phu thê ân ái đến bạc đầu!”
Câu chúc mới nói được nửa câu, Tô Minh Họa liền nhận ra mình lỡ lời, vội vàng chữa lại. Người đời đều là cưới trước rồi mới có con, duy chỉ có sư tỷ của nàng ấy thì lại ngược đời, trình tự đã đảo lộn hoàn toàn.
"Sư tỷ, sư tỷ phu, chúc mừng hai người."
Cảnh Úc cũng đứng dậy, hai tay nâng chén, cùng Tô Minh Họa mỉm cười hướng Phương Dao kính rượu.
Phương Dao đáp lại bằng nụ cười, sau đó cùng mọi người nâng chén cạn ly. Tạ Thính liếc nhìn Cảnh Úc đang ngồi trong tiệc, ánh mắt khẽ nheo lại. Hắn nhớ vị tiểu sư đệ này ngày trước từng có chút tâm tư với Phương Dao, song xem ra nay đã hoàn toàn buông bỏ.
Đã gọi hắn một tiếng "sư tỷ phu", Tạ Thính không phải kẻ bụng dạ hẹp hòi. Y nâng chén cùng Phương Dao, uống cạn ly linh tửu, xem như bỏ qua chuyện cũ.
Hai tiểu hồ ly ngồi cạnh phụ mẫu. A Viên thấy ai nấy đều kính rượu, song chỉ bàn của nó và ca ca không có bình rượu, bèn kéo tay áo Tạ Thính hỏi khẽ: "Phụ thân, cớ sao chúng con chẳng có rượu? Chúng con cũng muốn nếm chút rượu ngon." Tạ Thính hiểu rõ nếu lúc này không chiều theo ý, hai đứa nhỏ ắt sẽ giở trò quậy phá, bèn khẽ ra hiệu bằng mắt với thị tòng đang đứng hầu bên.
Chẳng mấy chốc, thị tòng đã mang tới bình rượu cùng chén ngọc cho hai tiểu hồ ly. Hai huynh muội học theo dáng vẻ người lớn, nâng chén nhỏ, lễ phép cất lời: "Chúc mừng mẫu thân, phụ thân."
Dứt lời, liền ngửa đầu bắt chước uống cạn.
A Viên chép miệng, đôi mắt sáng rỡ: "Ồ, rượu thật ngọt, thật ngon!"
Tiểu hồ ly đâu hay, trong chén của hai huynh muội đã được thị tòng thay bằng nước quả.
Khi yến tiệc gần tàn, Lư Nghiên tiến đến, khẽ bẩm với Tạ Thính: "Tôn chủ, tẩm điện đã bố trí thỏa đáng, đồ nội thất mới cũng đã được chuyển vào."
Tạ Thính gật đầu, thu ánh mắt về. Thấy Phương Dao mặt mày ửng đỏ vì men rượu, y liền quay sang các vị khách: "Chư vị cứ tiếp tục tận hoan, ta và A Dao xin lui về nghỉ trước."
Yêu giới không có tập tục náo động phòng, càng không ai dám mạo phạm tẩm điện của Yêu Vương. Sau khi Tạ Thính dắt tay Phương Dao rời khỏi yến tiệc, chỉ có hai tiểu hồ ly lần lượt buông đũa, cất bước đuổi theo bóng hình phụ mẫu.
"Phụ thân, mẫu thân, còn bọn con thì sao?"
Từ nhỏ đến lớn, hai đứa nhỏ vẫn luôn ngủ cùng phụ thân. Giờ đây, phụ thân lại bảo muốn nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên người không gọi chúng theo cùng.
Lư Nghiên tận tâm tận lực đứng chặn hai tiểu chủ ở hành lang, hạ giọng nói: "Hai vị tiểu chủ, đêm nay không thể ngủ cùng phụ mẫu được."
"Tại sao ạ?" A Viên nghiêng đầu hỏi.
Đối diện với ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ, trán Lư Nghiên toát mồ hôi lạnh, nhất thời không biết nên giải thích thế nào. Đúng lúc này, một tiểu lang bán yêu, tay bưng khay thức ăn, vừa đi ngang vừa khe khẽ ngâm nga tiểu khúc. Lư Nghiên vui mừng như vớ được cứu tinh.
"Tiểu Võ!" Lư Nghiên đoạt lấy khay trong tay Tiểu Võ: "Để ta mang món này lên, ngươi hãy đi chơi với hai vị tiểu chủ."
Tiểu Võ nhìn hai tiểu hồ ly, rất nhanh đã hiểu ý, hỏi: "Hai vị muốn chơi gì nào?"
"Ngươi là ai?" A Chính gãi đầu, cảm thấy vị bán yêu này có chút quen mặt, song nhất thời không nhớ đã gặp ở đâu.
"Ta tên Tiểu Võ." Tiểu Võ cũng không giấu giếm: "Chúng ta từng gặp rồi, ta còn lỡ lây Minh Văn cho các ngươi nữa."