Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 477

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

"A, thì ra là ngươi!" Hai tiểu hồ ly chợt bừng tỉnh.

"Thành thật xin lỗi, lúc ấy ta đói khát quá độ, chỉ muốn cướp hai quả chu quả, tuyệt nhiên không cố ý làm xước tay các ngươi đâu." Cuối cùng Tiểu Võ cũng có cơ hội chân thành xin lỗi bọn chúng.

"Không sao." Hai tiểu hồ ly không để bụng, chuyện này sớm đã trở thành quá khứ.

"Vậy chúng ta chơi trốn tìm nhé?" Tiểu Võ đề nghị.

Trong Ma Cung không có bạn đồng lứa chơi với chúng. Trước giờ, hai huynh muội chỉ tự chơi trốn tìm với nhau, hoặc kéo đám thị vệ chơi cùng. Nhưng thị vệ luôn nhường nhịn, rõ ràng biết chúng trốn ở đâu cũng giả vờ như không tìm thấy, thật tẻ nhạt.

Hiếm có bạn đồng trang lứa chủ động mời chơi, lại vừa ăn no chưa buồn ngủ, hai tiểu hồ ly vui vẻ gật đầu đồng ý.

"Vậy thì ra vườn hoa chơi đi, nơi này dễ bị tìm thấy lắm." Tiểu Võ nói.

"Được!" Hai tiểu hồ ly dứt khoát theo Tiểu Võ đi tới hậu hoa viên vui đùa.

Lư Nghiên bưng khay trong tay, khẽ thở phào một hơi. ...

Bên này, Tạ Thính nắm tay Phương Dao đưa nàng đến tẩm điện của mình.

Phương Dao hơi ngà ngà men say, đầu óc quay chậm hơn thường ngày. Mãi đến khi theo hắn bước vào tẩm điện mới chợt nhận ra rằng đêm nay, hai người sẽ không trở về tiểu viện ở Linh Tiêu Tông, mà sẽ nghỉ lại ngay trong tẩm điện tại Vương Thành.

Lần trước nàng đến nơi này, Tạ Thính vẫn còn nhiễm Minh Văn, từng phát cuồng mà đ.â.m hư mấy cột trụ, nay tất thảy đã được tu bổ hoàn toàn. Trong đại điện, nến hỷ đỏ rực thắp sáng khắp nơi, rèm lụa đều được thay bằng gấm đỏ thắm tươi vui, toàn bộ nội thất cùng bài trí dường như đều mới tinh tươm.

"Cái kia là gì vậy?"

Phương Dao chỉ vào một chỗ sát tường có bày một bệ cao phủ gấm đỏ thẫm, nghi hoặc hỏi Tạ Thính.

Người sau mặt mày hơi đỏ, thấp giọng đáp: "Giường." "Giường sao?"

Phương Dao kinh ngạc. Cái giường này có phải hơi quá khổ rồi không?

Ước lượng sơ sơ rộng hơn hai trượng, dài hơn ba trượng. May thay tẩm điện của hắn đủ lớn để đặt, nếu ở tiểu viện của nàng thì e rằng đến nửa chiếc cũng không nhét nổi, quả thật còn rộng hơn cả tiền sảnh.

"Lớn một chút thì sẽ vững chắc hơn."

Tạ Thính bước đến cạnh giường, vén áo bào ngồi xuống, đồng thời vỗ nhẹ vào mép giường bên cạnh, ngẩng mắt nhìn nàng: "Nàng muốn thử xem không?"

Phương Dao bước tới, ngồi xuống mép giường, cảm nhận độ cứng mềm dưới thân, khẽ nói: "Hình như khá vững chắc." Rồi lại bổ sung: "Mà cũng khá mềm mại."

Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng bỗng nghe thấy một tiếng "tách" khe khẽ, âm thanh của khuy áo bị cởi bung ra. Ngẩng mắt nhìn về phía nam tử đang thong thả giải khuy, nàng mới bừng tỉnh, hiểu ra cái gọi là "thử xem" của chàng hoàn toàn không chỉ đơn giản là " ngồi thử".

Dù Phương Dao đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi trông thấy những ngón tay thon dài trắng ngần của chàng đang lần lượt cởi từng chiếc khuy trên áo, động tác vừa gấp gáp lại vừa thong dong, lòng bàn tay nàng vẫn không nhịn được rịn mồ hôi.

Áo khoác ngoài vừa cởi, trung bào nhẹ nhàng rơi xuống đất, tiếp đến là nội y.

Nam tử trước mặt, mái tóc dài đen nhánh như mực buông xõa xuống vai, đôi tai hồ ly trên đầu khẽ run lên, không thể che giấu được cảm xúc đang dâng trào. Thân hình với bờ vai rộng, eo thon, hoàn toàn hiện rõ trước mắt nàng.

Ánh sáng trong trẻo từ dạ minh châu hòa cùng sắc vàng ấm áp của hỉ chúc chiếu rọi khắp đại điện, sắc lạnh pha lẫn ấm nồng khiến cảnh tượng trước mắt càng thêm rõ ràng không sót chút nào.

Xương quai xanh lạnh lẽo mà tinh xảo, làn da mỏng ẩn hiện những đường nét mạch lạc, cơ bắp rắn chắc tràn đầy sức mạnh. Nhất là vùng bụng, từng đường gân thớ thịt hiện lên rõ ràng như được khắc tạc.

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 477