Chàng dường như không e dè trước ánh mắt đánh giá của nàng, dù dưới mí mắt thấp thoáng ửng đỏ, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, đôi mắt đào hoa khẽ nhướng lên lấp lánh ánh sáng, cánh môi mỏng hơi mím lại, vẻ mời gọi đã rõ ràng chẳng cần che giấu.
Dù sao đêm nay cũng là đêm động phòng hoa chúc của hai người, Tạ Thính đã "chay tịnh" gần năm năm, còn có thể giả vờ đoan trang gì nữa? Hắn hận không thể lập tức đem bản thân dâng lên như món mỹ vị bày sẵn trên mâm.
Phương Dao chợt nhớ lại ngày trước từng đọc một quyển thoại bản có tựa đề "Lang quân eo thon tựa ong", không tự chủ được nuốt nước bọt, cổ họng khẽ chuyển động, trong đầu vụt qua một câu hỏi:
Trước đây ta từng hưởng thụ mỹ vị đến vậy sao?
Tạ Thính thấy nàng sững người không nhúc nhích, cổ họng cũng theo đó khẽ chuyển động, vươn ngón tay dài móc lấy cổ áo nàng, giọng nói dịu dàng quan tâm: “A Dao, để ta giúp nàng.”
Phương Dao lấy lại thần trí, nhẹ nắm lấy tay chàng, cố giữ vẻ bình tĩnh: "Không cần, ta tự làm được."
Nàng đưa tay tháo đi trâm ngọc nặng nề và các món trang sức rườm rà trên tóc, tiếp đến là ngoại bào, váy dài.
Từng món rơi xuống thảm lông dê mềm mại.
Khi cởi đến lớp áo cuối cùng, Phương Dao cảm nhận được ánh mắt của nam nhân rơi trên thân thể mình dường như còn nóng bỏng hơn cả ánh nến xung quanh. Phía sau vành tai nàng không khỏi ửng hồng, động tác tháo dây buộc áo lót hơi ngập ngừng, ánh mắt nhìn về hàng nến sau lưng hắn: "Sáng quá rồi."
Tạ Thính phất tay áo, quá nửa số hỉ chúc trong điện liền tắt lịm.
"Đừng căng thẳng, A Dao, trước kia nàng rất thích mà." Giọng chàng mang theo dụ hoặc, ánh mắt như có sóng tình lay động.
Nghe ra ẩn ý trong lời hắn, tai nàng càng đỏ hơn, trong lòng không khỏi nghi hoặc: trước kia nàng rốt cuộc đã thích đến mức nào?
Rõ ràng nàng không ham sắc dục, trước khi gặp Tạ Thính thì chưa từng có rung động nào với nam nhân.
Tuy rằng Tạ Thính đã kể nàng nghe chuyện trong ba năm mất trí nhớ, nhưng những điều kể ra sao sánh bằng đích thân trải nghiệm?
Đối với nàng lúc này, đêm tân hôn hôm nay chẳng khác gì lần đầu tiên trong đời.
May mà Tạ Thính vẫn chưa quên cách thức ôn nhu. Là một đạo lữ chu đáo và thấu hiểu, chàng đè nén dục vọng của bản thân, dẫn dắt nàng buông lỏng, bắt đầu từ những nụ hôn nàng dễ tiếp nhận nhất. Từ khẽ chạm rồi dần sâu hơn, chóp mũi kê nhau, môi lưỡi dây dưa, hơi thở giao hoà, đôi môi mỏng của chàng cọ sát đôi môi mềm mại của nàng, khiến nàng từng chút một quen với hơi thở của hắn, phòng bị trong lòng cũng dần tan biến.
Khi cảm nhận được cơ thể nàng không còn căng cứng lo lắng như trước, nam hồ liền hạ môi xuống những chỗ nhạy cảm hơn. Là một người rất giỏi kiềm chế, dù sau bao năm mới được nếm lại "món yêu thích", chàng cũng không vội vã ngấu nghiến.
Đêm nay dài đằng đẵng, sẽ chẳng có ai quấy rầy bọn họ. Hắn muốn tỉ mỉ thưởng thức mỹ vị trước mặt từ trong ra ngoài, không bỏ sót bất kỳ nét quyến rũ nào. Phương Dao không chịu được "nước ấm nấu ếch" của hắn, tứ chi như sắp hoá thành nước. Nàng vừa cảm thán sao hắn có thể thành thạo đến mức này, khiến da đầu nàng tê rân, lại nhận ra dẫu hai người đã có con, cũng không nên quá e thẹn.
Khi hồ tộc động tình, răng nanh sẽ nhọn ra, lướt qua làn da trắng mịn của nàng, nơi đi qua mang đến từng trận run rẩy. Nhưng vào lúc này chút tê rát ấy không còn gọi là đau nữa, mà trở thành cảm giác tê dại khiến người ta mềm nhũn.