A Chính bước lại uống nước, Phương Dao cũng an nhiên dưới bóng cây. Một chiếc khăn tay sạch sẽ khẽ lướt qua trán nàng, khiến nàng bất chợt sững người. Tạ Thính đang cầm khăn tay, động tác lau mồ hôi cho nàng vừa thuần thục vừa tự nhiên, tựa hồ đã thành thói quen, tự nhiên như nước chảy mây trôi.
"Vất vả rồi, có nóng không?"
Đối diện với đôi mắt phượng cong cong mang ý cười dịu dàng, Phương Dao bỗng phát hiện sự quan tâm đúng lúc thế này của hắn khiến nàng khó lòng chối từ. Giọng điệu của hắn quá đỗi tự nhiên, tựa lời ân cần thủ thỉ của đôi đạo lữ tình thâm. Phương Dao rút khăn ra khỏi tay hắn, siết trong tay, lời đáp tựa hồ vương vấn mây khói: "... Không nóng."
Hai đứa trẻ mồ hôi nhễ nhại, bị lãng quên nơi một góc, vừa lau mồ hôi bằng tay áo vừa ngây ngẩn nhìn.
A Viên quay sang hỏi ca ca: "Mẫu thân có đổ mồ hôi không?"
A Chính thành thật đáp: "Không thể nhận thấy."
A Viên chợt thấy phụ thân trước mặt mẫu thân dường như đã biến đổi thành một người khác, chẳng còn chút dáng dấp uy nghiêm của yêu vương, mà chỉ như một chú hồ ly nhỏ ngoan ngoãn.
Nhưng so với chuyện đó, nó còn quan tâm đến vấn đề khác hơn: "Mẫu thân, khi nào con với ca ca mới được ngồi hồ lô lớn đi học ạ?" Hồ lô lớn?
Mãi một lúc nàng mới chợt nhớ ra, pháp khí phi hành mà đám tân đệ tử dùng để đến Linh Tú Phong hình như là một quả hồ lô.
Nàng bèn vẽ vời viễn cảnh cho hai đứa trẻ: "Đợi khi nào các con học xong một ngàn chữ thì sẽ được ngồi hồ lô lớn."
Việc được ngồi trên hồ lô lớn khiến A Viên cực kỳ háo hức, lập tức tựa hồ được tiếp thêm sức lực, hăng hái nói: "Vậy ngày mai con phải học mười chữ! Không, hai mươi chữ!"
Khóe môi Phương Dao khẽ hiện nụ cười nhàn nhạt, đúng lúc này truyền âm phù bên hông nàng chợt truyền đến một luồng linh lực d.a.o động. Nàng cúi đầu liếc nhìn, nụ cười liền thu lại, nói: "Hai con tự luyện trước nhé, ta ra ngoài một chuyến."
A Viên khẽ lắc lư đầu nhỏ, đáp: "Vâng ạ mẫu thân, con sẽ trông chừng ca ca học đàng hoàng!"
Phương Dao không khỏi mỉm cười bất đắc dĩ trước sự tinh quái của A Viên, liếc mắt nhìn Tạ Thính, hắn hiểu ý, liền nghiêm giọng tiếp lời: "Con trông ca ca, vậy thì phụ thân sẽ trông con."
A Viên lập tức phụng phịu ra mặt, dùng cành cây khều khều vẽ vòng tròn trên đất.
Lúc này Phương Dao mới yên tâm rời đi, phi kiếm hướng về chủ phong.
Trước khi bước vào đại điện Chấp Sự Đường, nàng mới lờ mờ nghe vọng vào tiếng mấy vị sư đệ sư muội đang bàn cãi điều gì đó cùng sư phụ.
"Sư phụ, thời gian gấp rút, đừng chờ đại sư tỷ nữa, cứ để con đi đi."
"Sư phụ, nhị sư huynh mới từ Tây Bắc trừ yêu trở về chưa lâu, để huynh ấy nghỉ ngơi đi, để con đi cho."
"Sư phụ, con..."
Ngu Vọng Khâu bị mấy tiếng "sư phụ" gọi liên tiếp tới mức đầu óc quay cuồng, vỗ bàn quát lớn: "Cãi nhau cái gì, đợi đại sư tỷ các ngươi tới rồi hãy nói!"
"Sư phụ."
Vẫn là hai chữ "sư phụ", nhưng giọng nói ấy thanh lãnh mà không mất phần vững vàng, tựa như làn gió mát thoảng qua rừng sâu, khiến đầu óc đang đau nhức của Ngu Vọng Khâu liền dịu đi đôi phần. Ông ta nhìn về phía người vừa bước vào điện, hoan hỷ cất lời: "Dao Nhi, rốt cuộc con cũng đã đến." Nói đoạn đưa cho nàng phong thư đã bóc ra trên bàn: "Xem thứ này đi."
Phương Dao đón lấy mở thư ra xem, phát hiện đây là một phong thư cầu cứu đến từ Thuận Lương, bên trên có đóng ấn tín quan phủ.
Nàng lướt nhanh nhưng kỹ lưỡng phong thư, mới hay rằng nửa tháng trở lại đây trong thành Thuận Lương đã có hơn trăm gia đình ly tán con thơ, thậm chí vài ngày trước còn vớt được mấy bao xương trắng đã bị róc sạch ở bờ sông, xác nhận là do yêu vật gây nên.
---