"Vậy còn con?" A Viên chờ được khen.
"Con là..." Thủ Chuyết gãi đầu, nhất thời chưa nghĩ ra từ ngữ nào để thay thế.
"Nữ hán tử." A Chính thản nhiên nói.
Thủ Chuyết bật cười bất đắc dĩ, hắng giọng, cất bầu nước đi rồi nghiêm nghị nói: "Được rồi, giờ thì chính thức nhập môn học tập, hai con hãy diễn thử chiêu thứ nhất mà mẫu thân đã dạy cho ta xem nào."
Y chợt nhớ lời đại sư tỷ nói A Chính là người trời sinh đã có kiếm tâm, mà y thì chưa từng tận mắt chứng kiến người có thiên chất như vậy, cũng không biết có huyền diệu như lời đồn đại hay không.
Hai tiểu nhân nhi còn chưa cao bằng thanh kiếm, tay cầm nhánh cây giả làm kiếm, đồng loạt xuất chiêu.
Bên trái là A Viên, vừa xuất chiêu đã quên mất động tác, lén lút liếc nhìn huynh trưởng bên cạnh. Còn A Chính thì động tác lưu loát, tiêu chuẩn, mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo kiếm ý ẩn tàng, tựa như đang nắm giữ một thanh bảo kiếm sắc bén.
Trong viện không có gió, lá vàng rơi rụng phủ kín mặt đất, tựa như một thảm gấm đỏ cam. Lá khô dưới chân A Viên không hề động đậy, còn phía bên kia, dưới chân A Chính lá rụng theo chiêu nhánh cây vung lên, như bị một luồng gió vô hình dẫn động. Không gió mà dấy kiếm ý.
Ánh mắt Thủ Chuyết khẽ ngưng lại, chăm chú dõi theo từng động tác của A Chính, lặng lẽ chờ đợi nhát kiếm cuối cùng, hoàn thành trọn bộ chiêu thức Phi Hạc Đạp Vân.
Trong đầu A Chính vang lên lời mẫu thân nhắc nhở: "Đề khí trầm cổ tay, tĩnh tâm vô tạp niệm, tâm nhãn hợp nhất." Rất nhanh, nó lại nhập thần cảnh giới như ngày hôm qua. Nó nắm chặt gốc nhánh cây, dốc toàn lực đ.â.m thẳng ra phía trước.
Một luồng kiếm ý vô hình xé gió xẹt qua vành tai Thủ Chuyết, xuyên trúng một chiếc lá đang lả lơi rơi sau lưng hắn. Ngay lập tức, một tiếng "rắc" giòn tan vang lên, nhánh cây trong tay A Chính cũng nứt gãy làm đôi. ....
Khi tia sáng đầu tiên ló rạng nơi chân trời, Phương Dao đúng giờ cập thành Thuận Lương.
Vừa vào cổng thành, nàng đã cảm nhận được khí tức có phần khác biệt thường ngày. Trước đây khi làm nhiệm vụ, nàng cũng từng đến Thuận Lương. Trong ký ức của nàng, Thuận Lương là thành trì giao thông Nam Bắc, phồn hoa hưng thịnh, chợ đêm đèn đuốc thâu đêm không tắt.
Thế nhưng giờ đây lại trở nên quạnh quẽ tiêu điều. Trên những con phố dài tấp nập người qua kẻ lại, vậy mà lại chẳng thấy bóng dáng một đứa trẻ nào. Tình cờ gặp được một phụ nhân ôm ấp hài tử trong ba lớp y phục, giấu kín vào lòng, sắc mặt hoảng hốt căng thẳng, bước chân vội vã.
Khắp chợ, nơi nào cũng dán cáo thị treo thưởng, nội dung đại khái tương đồng với thư cầu cứu, treo thưởng vạn lượng hoàng kim, kèm ba ngàn linh thạch, mong tìm người diệt trừ yêu vật tác oai gần đây trong thành, cứu những hài tử mất tích. Một tòa phàm thành có thể lấy ra ba ngàn linh thạch làm tiền thưởng, quả thực đã dốc cạn vốn liếng mà ra.
Phương Dao trước tiên cầm thư cầu cứu đến quan phủ thành Thuận Lương. Trước cửa nha môn, bách tính áo vải quỳ rạp đầy đất, binh sĩ canh gác trước phủ, ai nấy đều mang vẻ mặt không đành lòng.
Phương Dao vừa mới bước lại gần, binh sĩ đã chú ý đến nàng. Nàng vận một thân đạo bào trắng như tuyết, bên hông đeo trường kiếm, mày mắt thanh lãnh, tóc không cài thêm trang sức dư thừa, thanh đạm như trăng sáng, khí chất thoát tục khó bề che giấu, thoáng nhìn đã biết chẳng phải người phàm trần.
Binh sĩ nọ chủ động chạy xuống bậc thềm, kích động xen lẫn dè dặt hỏi: "Vị tiên trưởng đây có phải đến từ Kim Dương Tông chăng?"
---