Phương Dao khẽ lắc đầu: "Ta là người của Linh Tiêu Tông, đến vì thư cầu cứu."
Binh sĩ hơi lấy làm kinh ngạc, chẳng ngờ người đến trước lại là Linh Tiêu Tông, vội vàng không ngớt lời tạ tội: "Đắc tội tiên trưởng rồi, là tiểu nhân mắt kém, mời người vào."
Phương Dao theo chân binh sĩ bước vào nha môn. Một binh sĩ khác ở ngoài thuận thế an ủi dân chúng: "Tri phủ đại nhân đã mời được tiên trưởng, xin chư vị bách tính đừng hoảng loạn. Ngoài kia gió lạnh, mọi người hãy mau về nhà chờ tin tức thì hơn."
Thế nhưng không một người dân nào chịu rời đi, khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ tuyệt vọng trống rỗng và tê liệt.
"Chư vị tu sĩ đến hết đợt này đến đợt khác thì có ích gì? Yêu vật kia chẳng phải vẫn ngang nhiên bắt cóc hài tử khắp nơi hay sao?"
"Phải đó, đừng hòng dối gạt bọn ta thêm lần nữa! Khi nào thấy được bọn trẻ trở về chúng ta mới đi!"
"Cầu xin quan lão gia hãy cứu lấy hài tử của ta..."
Binh sĩ cũng đành bất lực, không khuyên thêm được gì, mặc cho bọn họ tiếp tục quỳ ngoài nha môn.
Bên này, binh sĩ dẫn đường lén lút quan sát Phương Dao. Hắn vốn tưởng Linh Tiêu Tông chí ít cũng sẽ phái vài người đến, nào ngờ lại chỉ có một nữ đệ tử đơn độc.
Trước đó cũng có không ít tán tu kéo đến vì bị mức treo thưởng hậu hĩnh hấp dẫn, kết quả đến nay đều bặt vô âm tín, tám chín phần đã trở thành đồ ăn trong bụng yêu vật kia rồi.
Chẳng hay vị nữ tu này liệu có ứng phó được chăng.
Binh sĩ đang lo lắng, chợt nghe nàng hỏi: "Các ngươi cũng đã gửi thư cầu cứu đến Kim Dương Tông sao?"
"Phải đó tiên trưởng, chúng ta mười ngày trước đã gửi thư cho Kim Dương Tông, nhưng chẳng hiểu vì sao đến giờ vẫn chưa thấy bóng người tới."
Phương Dao trước đó còn đang lấy làm khó hiểu, rõ ràng Thuận Lương gần Kim Dương Tông hơn, vì sao quan phủ lại chịu đi đường vòng cầu viện Linh Tiêu Tông, thì ra là đã từng truyền tin đến Kim Dương Tông.
Mỗi tông môn đều có nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho các thành trì phàm nhân lân cận. Kim Dương Tông không rõ đã xảy ra sai sót gì, vậy mà để mặc thành Thuận Lương bị yêu vật quấy phá nhiều ngày trời mà vẫn chẳng đoái hoài.
Quan binh dẫn Phương Dao đến trước một khách phòng đã được quét dọn sạch sẽ, cung kính nói: "Mời tiên trưởng nghỉ chân tại đây một lát, tiểu nhân đã cho người đi bẩm báo tri phủ đại nhân..."
Lời còn chưa dứt, một nam tử trung niên vận quan phục, vừa chỉnh lại mũ quan hơi lệch, vừa bước đi vội vã như gió thoảng.
Vừa trông thấy Phương Dao, liền nước mắt nước mũi giàn giụa, kêu lên: "Tiên trưởng cuối cùng cũng đã tới rồi!"
Người này chính là tri phủ thành Thuận Lương - Từ Bồi.
Mấy ngày qua, lão ta ăn chẳng vào, ngủ cũng chẳng yên.
Từ Bồi giữ chức tri phủ tại vùng đất này đã ngót mười năm, nào ngờ một Thuận Lương bé nhỏ lại bị yêu vật lợi hại đến thế nhòm ngó. Mới nửa tháng trôi qua mà đã có hơn trăm hài tử biến mất.
Chưa nói đến việc chiếc mũ ô sa trên đầu lão tựa hồ sắp tuột khỏi, chỉ riêng chuyện mỗi sớm mai mở mắt ra lại nghe gia đinh bẩm báo có thêm bao nhiêu hài nhi lại biến mất, thân là phụ mẫu chi quan của triều đình, Từ Bồi chỉ cảm thấy tim gan lão như bị vạn mũi kim đ.â.m châm, giữa lúc ngặt nghèo này, khi trông thấy Phương Dao, lão chẳng khác nào thấy được vị cứu tinh giáng thế.
“Ta đã sai người chuẩn bị chút thực thiện, Tiên trưởng có muốn dùng tạm chút ít không?” Khi đối diện Phương Dao, thái độ của lão vô cùng cẩn trọng, dè dặt.
Phương Dao từ chối: “Miễn đi, việc trừ yêu diệt ma mới là đại sự, tông văn ở đâu?”
---