Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 71: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

" Đúng vậy, mà ăn cũng nhiều lạ, một mình hắn ăn còn hơn cả hai huynh đệ chúng ta cộng lại."

Lão Đại thấy hai tên ngốc này không nói được câu nào ra hồn, cũng lười nói thêm, xoay người trở vào trong nhà chờ cơm.

Nửa nén nhang sau, cửa sân mở ra.

Lão Nhị và Lão Tam tưởng Lão Tứ đi mua rượu đã quay về, ngẩng đầu nhìn lên, nhưng lại trông thấy một đôi giày trắng đế thâm, vạt áo thêu hoa xương bồ sắc hải đường phiêu dật.

Người vừa đến thân hình tuấn tú, dáng người thẳng tắp, tóc đen dài chạm thắt lưng, bước vào tiểu viện như dạo bước vườn nhà, tựa hồ chẳng hề bận tâm đến hai thanh đao bổ củi dài hai thước trong tay bọn chúng.

Hắn lướt mắt qua nông xá cùng tiểu viện, lẽ khẽ gật gù: "Quả thực là nơi ẩn mình chẳng tồi."

Lão Nhị và Lão Tam liếc nhìn nhau, thầm nghĩ gã thư sinh này từ đâu đến?

"Tiểu huynh đệ, ngươi nhầm lẫn gia trang phải không?" Lão Tam phản ứng nhanh nhạy, lập tức vác đao bổ củi, nhếch môi cười khẩy ác ý: "Chẳng qua đã đến rồi thì chớ hòng thoát thân."

Lão Nhị cũng khẽ lưỡi bật kêu, đứng dậy cười hì hì: "Lần đầu tiên thấy có kẻ tự dâng thân làm mồi ngon."

Chỉ là nhục thân của nam nhân trưởng thành thô ráp quá, bọn chúng không thích ăn, thịt trẻ con vẫn mềm hơn.

Lão Đại đang ngả người trong phòng chờ cơm, nghe tiếng động cứ ngỡ là Lão Tứ đi mua rượu đã trở về, liền đứng dậy bước ra sân.

Trông thấy nam tử đứng giữa sân viện, hắn thẫn thờ giây lát, kế đó tựa hồ nhớ ra điều gì đó, hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, đôi mắt trợn trừng như nhìn thấy quỷ dữ, sắc mặt tái mét, thần sắc hoảng loạn.

Ngay sau đó đầu gối mềm nhũn, "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất, giọng nói lạc đi, răng va vào nhau lạch cạch: "Tôn, Tôn thượng..."

Lão Nhị và Lão Tam đều ngây người, Lão Nhị ngơ ngác gãi đầu: "Đại ca, huynh làm sao vậy? Tôn thượng nào chứ?"

Lão Đại nào còn tâm trí đâu mà giải thích, cả người đã run lẩy bẩy như cầy sấy, không dám ngẩng đầu.

Lão Nhị và Lão Tam chưa từng bước chân vào vương thành, còn hắn thuở nhỏ từng dẫn theo Lão Tứ đến vương thành cầu y giả, từng từ xa trông thấy nhân vật ấy một lần.

Hôm đó ngựa quý xe hoa, hai bên đường người người quỳ lạy nghênh đón, bốn con Bạch Hổ huyền thiết vân kéo xe phía trước, khí thế tựa sấm sét rung chuyển đại địa. Vị nhân vật ngồi trên xe phong thần tuấn lãng, tuấn mỹ tuyệt luân, khiến chúng nữ yêu cả thành tranh nhau ném hoa lên xe, hoa rơi đầy trời như thác hoa trút xuống.

Hắn chỉ trông thấy một lần, nhưng hình ảnh ấy đã khắc sâu vào tâm khảm.

Lão Tam so với Lão Nhị nhanh nhẹn hơn một chút, nghĩ đến kẻ có thể khiến Đại ca sợ hãi đến độ này, lại còn được xưng là Tôn thượng, ngoài người ấy ra thì còn ai khác?

Trong phút chốc tái mặt, lập tức kéo Lão Nhị cùng quỳ sụp xuống: "Tiểu nhân không biết Tôn thượng giáng lâm, kính xin Tôn thượng thứ tội..."

"Tôn thượng đại nhân, sao ngài lại đến nơi này?" Lão Tam run rẩy hỏi. Chẳng phải Tôn thượng nên ở Ma Cung sao? Sao lại xuất hiện ở tiểu trấn Thuận Lương thành này?

Trong lúc ba gã đang cúi rạp người hành lễ, sau gáy bọn chúng đúng lúc lộ ra dấu vết xiềng xích chưa phai mờ.

Tạ Thính khẽ mỉm cười như có như không: "Quả nhiên là yêu quái thoát khỏi đáy Phược Hồn Tháp."

Phược Hồn Tháp là tù lao chuyên giam giữ yêu phạm trong yêu giới, trong đó yêu nhân ngày đêm bị huyền thiết xiềng xích trói buộc. Dù sau này có được phóng thích, những dấu vết kia cũng vĩnh viễn chẳng thể xóa nhòa.

---

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 71: ---