"Biểu ca ta làm việc ở phủ nha, nghe nói hung thủ là mấy con yêu điểu, t.h.i t.h.ể cao đến ba trượng, chỉ riêng cái mỏ đã dài như móc sắt, trông thấy thật khiến người ta kinh hồn bạt vía!"...
Người đi đường mặt mày rạng rỡ, hân hoan phấn khởi, khiến cho không khí cả con phố cũng trở nên sôi động.
Phương Dao trông thấy một quầy bán kẹo mạch nha vừa mới dựng lại sạp. Dạo gần đây, vì trẻ con không dám ra đường nên việc mua bán ế ẩm, tiêu điều.
Nay quan phủ vừa công bố tin tức, nói yêu vật bắt cóc trẻ con đã bị diệt trừ, quầy kẹo mạch nha kia lập tức mở cửa trở lại. Phương Dao bước đến trước quầy, người bán hàng vừa đun nóng chảo đường, thấy có khách tới thì niềm nở chào mời: "Khách quan, mua kẹo mạch nha không? Ba mươi văn một cái."
Phương Dao cũng không rõ vì sao mình lại bước tới đây, có lẽ là do những mẫu kẹo đường trưng bày quá bắt mắt. Chúng có hình động vật nhỏ và con rối sống động như thật, dưới ánh mặt trời ánh lên sắc lưu ly rực rỡ.
Nàng nghĩ A Chính và A Viên ắt hẳn sẽ rất ưa thích.
Người bán tranh thủ liếc nhìn nàng thêm vài lượt, chợt nhận ra: "Ôi, không phải người chính là vị tiên trưởng đã phá vụ án nhi đồng thất tung sao? Hôm qua tiểu nhân còn trông thấy tiên trưởng ở cổng nha môn, Tiên trưởng muốn mẫu nào, tiểu nhân xin kính tặng miễn phí!"
Phương Dao vốn định mua hai cái, nhưng vừa nghe nói là biếu không, ngược lại đ.â.m ra ngại ngùng, chẳng dám nhận.
"Ta muốn hai cây kẹo mạch nha." Một giọng nam ôn hòa, trong trẻo bỗng vang lên bên cạnh.
"Có ngay!" Người bán lập tức đáp lời.
Phương Dao nghe giọng thấy có phần quen tai, nghiêng đầu nhìn sang, bất ngờ trông thấy một người mà lẽ ra không nên có mặt ở nơi này: "Tạ Thính?"
"Sao ngươi lại ở đây?" Phương Dao kinh ngạc nhìn hắn. Nam nhân nghe tiếng quay đầu lại, trong mắt cũng vừa vặn hiện lên vài phần kinh ngạc.
Hắn thong thả, ung dung giải thích: "Nàng vừa rời đi không bao lâu, ta liền nhận được một phong gia thư nói rằng trong thành Thuận Lương có một vị trưởng bối quen biết, trong nhà có chuyện vui mời ta đến uống rượu mừng."
"Uống rượu mừng ư?"
Phương Dao không ngờ lại có duyên cớ này.
"Ừm, vị trưởng bối ấy từng có ân tình với ta, lần trước ta dẫn hai đứa nhỏ đến Linh Tiêu Tông có đi ngang qua nơi này, còn từng tá túc tại phủ đệ của ông ấy một dạo, cho nên khó lòng từ chối."
Tạ Thính nói rất bình thản, khiến Phương Dao cũng thêm vài phần tin tưởng vào lời hắn.
"Chuyến đi lần này của nàng thuận lợi chứ?" Tạ Thính hỏi.
Phương Dao gật đầu: "Cũng coi như thuận lợi."
Kỳ thực là thuận lợi đến mức nàng còn chưa kịp ra tay.
Tạ Thính mỉm cười, ánh mắt hàm chứa thâm ý: "Ta đã nghe nói rồi, người trong thành đều đang bàn tán những đứa trẻ mất tích đã được tìm thấy."
"Công tử, ngài có quen vị tiên trưởng này chăng?" Người bán đang đun đường, vừa cười vừa bắt chuyện.
Tạ Thính khẽ thu nụ cười, trịnh trọng đính chính: "Là phu thê." "Hả?" Người bán vô cùng nghi hoặc, nhỏ giọng lẩm bẩm, " Nhưng nhìn hai vị chẳng có vẻ thân thiết mấy thì phải?"
"Vừa mới thành thân sao?" Người bán hào hứng hỏi, trong lòng thầm nghĩ có nhiều cặp phu thê vốn nghe theo cha mẹ sắp đặt, chẳng thân quen cũng là lẽ thường tình. Xem ra vị tiên trưởng tông môn này cũng không thoát khỏi phong tục ấy.
Phương Dao lắc đầu: "Hài tử của ta đã được năm tuổi rưỡi rồi."
Người bán càng thêm kinh ngạc, lúng túng gãi má: "A, đã lớn thế rồi, thật khó mà nhìn ra được..."
Ngay lúc Phương Dao đang nói, phía sau nàng có một nhóm người mặc đạo bào của Kim Dương Tông đi ngang qua.
---