Dù Phương Dao nói vậy, song nếu không nhờ hắn bất ngờ xông vào khiến Hãi Điểu phân tâm, để nàng chớp lấy sơ hở giải quyết ngay trong một đòn, e rằng còn phải giằng co với con yêu quái kia thêm một hồi lâu nữa.
Nghĩ đến đây, nàng lại chợt cảm thấy có điều kỳ quái. Khi ấy, biểu cảm của Hãi Điểu dường như vô cùng kinh hoảng.
Vì vậy, nàng mới ngẩng đầu nhìn nam tử đối diện. Hắn đang cầm hai cây kẹo đường trong tay, mi mục ôn hòa. Lúc nãy, nàng bảo hắn đừng tháo khăn bịt mắt, hắn liền ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, mãi cho đến khi nàng dắt tay hắn lên xe.
Nghe lời, ngoan ngoãn, quả không khác gì một kẻ vô hại.
Có lẽ, tất thảy chỉ là sự ngẫu nhiên trùng hợp mà thôi...
"Cho nàng."
Tạ Thính hơi nghiêng người, một tay đưa kẹo đường đến trước mặt nàng, tay kia thì đưa cây còn lại lên môi, khẽ cắn lấy một miếng.
Nàng còn ngỡ hắn mua kẹo đường là để cho hai đứa nhỏ kia.
Phương Dao chần chừ đôi lát rồi đưa tay nhận lấy. Khi ấy, nàng mới phát hiện cây kẹo đường trong tay mình được nặn theo hình dáng của hắn. Còn cây kẹo đường trong tay Tạ Thính thì tóc dài váy dài, bên hông đeo kiếm, rõ ràng chính là phiên bản thu nhỏ của nàng.
Tạ Thính ăn kẹo đường, hoàn toàn là cắn trực tiếp. Phương Dao thấy cánh môi mỏng của hắn khẽ hé rồi mím lại, cắn mất một nửa cái đầu của 'nàng'.
Phương Dao chuyên chú ngắm nhìn cây kẹo đường trong tay, rồi thử đưa lên môi, khẽ ngậm một miếng.
Đôi mắt nàng không khỏi mở to. Thì ra kẹo đường là vị này, làm từ đường mạch nha nên mang theo chút hương lúa mạch nhàn nhạt.
Nói ra thì quê nhà của nàng cách Thuận Lương không xa, nhưng chẳng thể sánh được với sự phồn hoa của thành Thuận Lương, nhiều lắm cũng chỉ là một tiểu trấn hẻo lánh. Hồi nhỏ nàng thỉnh thoảng theo mẫu thân ra chợ phiên, trên người chỉ có chút tiền vụn dành để mua thuốc cho mẫu thân. Lúc thấy những quầy hàng ven đường bán kẹo đường hay tranh đường, nàng cũng chẳng dám lưu lại ánh mắt quá lâu.
Về sau nàng nhập tiên môn, trở thành tu sĩ, mỗi ngày khổ tu thanh tâm, ngồi thiền luyện kiếm, dần dà cũng không còn màng đến những dục vọng trần tục như vậy nữa.
Phương Dao chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ cùng một nam nhân ngồi đối diện trong một cỗ xe ngựa… mà lại ăn kẹo đường. Càng không ngờ tới chính là người này lại vô cớ cùng nàng có đến hai đứa con.
Tạ Thính cắn vài miếng, vẻ mặt có chút quái dị. Nhưng cây kẹo đường này là nặn theo hình dáng của Phương Dao, hắn lại không nỡ vứt đi, bèn nhanh chóng ăn sạch, sau đó bình luận: "Dính răng quá."
Phương Dao khẽ cong môi, muốn cười mà lại cố nín.
Nàng chợt hiểu ra vì sao hai đứa trẻ kia đôi lúc lại nghịch ngợm quái đản đến thế, chẳng trách tính nết lại quái gở như vậy.
"Ngươi ăn sai cách rồi."
Phương Dao tuy cũng lần đầu tiên nếm thử, nhưng dù sao chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, cách ăn đúng là dùng độ ấm trong miệng từ từ làm tan đường, như vậy sẽ không bị dính răng.
Tạ Thính nhìn cây kẹo đường trong miệng Phương Dao vẫn còn gần như nguyên vẹn, lúc này mới nhận ra loại này không phải để cắn từng miếng.
Dáng ăn của Phương Dao rất nhã nhặn, không phát ra một chút âm thanh nào. Tạ Thính chỉ thấy hình dáng cây kẹo đường giống hắn, bị đôi môi anh đào khẽ khàng ngậm lấy, chậm rãi tan chảy từng chút một.
Hắn khẽ hít vào một hơi, vội quay đầu đi, hàng mi rũ xuống, ngón tay đang cầm que tre siết chặt từng chút một.
Khi đến phủ nha, trời đã gần sập tối.
---