Chúc Văn Nguyệt lại cảm thấy mâu thuẫn giữa Nhân và Yêu đã là chuyện cũ rích. Một vấn đề đã qua nghìn vạn năm còn không giải quyết được, lại càng không đến lượt đời bọn ta phải bận tâm: "Điều đáng lo ngại chính là U Minh Giáo kia, lai lịch không rõ ràng, dựa vào việc lây nhiễm Minh Văn để thu nạp tín đồ, lan truyền nhanh chóng, tà dị khó lường, khiến người ta không khỏi e ngại."
Bởi vì giáo chúng của U Minh Giáo đều không sống được bao lâu, trước đây chỉ hoạt động ở biên giới Tây Bắc nên vẫn chưa lọt vào tầm mắt của các đại tông môn. Nhưng nay đã lan đến Thuận Lương, khiến người ta không thể không lo lắng. Lúc không khí trong phòng ăn trở nên trầm mặc, một thanh âm non nớt bỗng vang lên: "Đa tạ các vị tiên trưởng đã cứu mạng Đường Đường."
Tiểu thư Đường Đường, cháu gái của Từ Bồi, được nhũ mẫu dắt đến. Tiểu cô nương đã thay một bộ xiêm y mới, tâm tình dường như cũng đã ổn định hơn, trong tay ôm một chiếc hộp trâm hương tinh xảo.
Nó lấy hết can đảm bước đến trước mặt Khúc Trường Lăng, hai tay dâng hộp gỗ lên đặt ở mép bàn, cúi đầu bối rối xoắn vạt áo, ngượng ngùng nói: "Ca ca, đa tạ huynh đã cứu muội, lại còn khiến huynh bị thương... Đây là linh chi trị thương, muội xin tặng huynh..." Khúc Trường Lăng cúi đầu nhìn chiếc hộp nhỏ kia, hơi ngượng ngùng từ chối: "Ta không dùng đến thứ này."
Màn đối đáp của hai đứa nhỏ nhanh chóng thu hút ánh nhìn của mọi người trong sảnh, bầu không khí căng thẳng liền nháy mắt dịu lại. Viên Thành Tú thấy vậy liền trêu ghẹo: "Tiểu cô nương nên giữ lại đi, tiểu ca ca nhà ngươi ấy à, nào có thiếu thốn thứ gì."
Là đệ tử được chưởng môn sủng ái nhất, trong tông môn, bất kỳ trân phẩm quý giá nào đều được Khúc Trường Lăng ưu tiên hưởng thụ, cớ sao hắn lại để mắt đến những vật phẩm phàm tục này chứ?
Đường Đường có chút lúng túng, gặng hỏi: "Thật sự không thiếu thốn điều chi ư?"
Chúc Văn Nguyệt cũng cười nói: "Tiểu cô nương, nếu ngươi thực sự muốn báo đáp ân tình này, chi bằng đợi ngươi tròn tám tuổi thì bái nhập Kim Dương Tông bọn ta. Nếu ngươi có linh căn, có tiên duyên, ắt sẽ trở thành sư muội của tiểu ca ca."
Kim Dương Tông... Đường Đường thầm khắc ghi cái tên này vào lòng.
Phương Dao khẽ nhướng mày, Chúc Văn Nguyệt quả là quá đỗi tinh ranh khi thừa cơ, xen vào thật đúng lúc.
"Các vị tiên trưởng, linh chỉ đã không nhận, vậy những thứ này xin hãy nhận lấy, đây là thù lao mà chúng ta đã chuẩn bị sẵn từ trước."
Từ Bồi phất tay, lệnh cho thuộc hạ khiêng tới một chiếc rương lớn, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu và ba ngàn viên linh thạch.
"Phần của ta thì xin miễn, hãy mang đi an ủi thân nhân của những kẻ đã ngã xuống." Phương Dao cất lời.
"Phải đó, linh thạch thì có thể giữ lại, còn vàng bạc thì quả thực vô dụng với chúng ta." Chúng đệ tử Kim Dương Tông đều tán đồng. Bọn ta tu hành trong tông môn, ăn mặc chẳng thiếu thốn điều chi, vàng bạc thực sự không có chỗ dùng.
"Vậy số linh thạch này phân chia ra sao?" Viên Thành Tú không khỏi nhìn sang Phương Dao.
Phương Dao đáp: "Đương nhiên là chia đều cho mỗi người."
Viên Thành Tú vốn tưởng nàng sẽ chia theo tông môn, một nửa cho nàng, nửa còn lại cho Kim Dương Tông, dù sao chung quy một nhát kiếm diệt yêu cuối cùng đều do Phương Dao ra tay, ba ngàn linh thạch hắn cầm cũng thấy không an lòng.
Nào ngờ nàng lại hào sảng đến vậy.
Số linh thạch chia ra vừa đúng năm người, mỗi người sáu trăm viên. Phương Dao thầm nghĩ chuyến này đi quả thật đáng giá, quả là bằng cả tháng tiền tiêu vặt của tông môn mình rồi.
---