Nghe nàng nói chia đều, Khúc Trường Lăng hơi sững sờ đôi chút: "Ta cũng có phần?"
Phương Dao gật đầu: "Đương nhiên."
" Nhưng ta có giúp ích được gì đâu chứ."
"Ngươi đã cứu Đường Đường."
Khúc Trường Lăng cúi đầu, chẳng dám nhận công lao ấy: "Nếu đợi các sư huynh sư tỷ tiêu diệt xong yêu vật, Đường Đường ắt cũng sẽ được cứu thoát. Ta đã quá nóng vội, còn khiến Đường sư huynh bị thương..."
"Chiến trường biến hóa khó lường, khi đó Đường Đường ở quá gần yêu vật, nếu con Hãi Điểu kia nổi điên thì Đường Đường tuyệt đối không thể bảo toàn tính mạng. Những điều này vốn dĩ không thể đoán định trước được."
Phương Dao nhìn thẳng Khúc Trường Lăng, chậm rãi nói: "Cho nên chớ nên nghĩ đến những kết cục khác. Đường Đường đã được cứu, còn vết thương của Đường sư huynh ngươi chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là sẽ phục hồi. Đây đã là kết quả rất tốt rồi, chẳng phải sao?"
Giọng nói thanh đạm của nàng tuy không dịu dàng, nhưng lại như gió chiều thổi rụng lá khô trên ngọn cây, khiến nỗi áy náy cùng sự tự trách trong lòng hắn được xoa dịu đi ít nhiều.
Lúc đầu gặp Phương Dao, Khúc Trường Lăng chỉ cảm thấy nàng là một sư tỷ thuộc môn phái khác có phần lạnh nhạt, không dễ gần, dường như nàng còn không hòa hợp với vị đại sư huynh kia.
Không ngờ người đầu tiên lên tiếng an ủi hắn lại là nàng.
"Phải đấy tiểu sư đệ, vết thương của ta chẳng hề liên quan gì đến ngươi, là ta không kịp tránh, ngươi không cần tự trách đâu." Đường Kỳ cũng cất lời.
"Sư huynh, sư tỷ, lần này ta vốn theo chư vị ra ngoài để mở mang kiến thức, số linh thạch này ta không dám nhận. Hơn nữa sư huynh còn phải dùng linh thạch để mua đan dược trị thương, vậy nên, số linh thạch này ta xin biếu huynh để dùng chữa thương."
Khúc Trường Lăng đã hạ quyết tâm nhất định không nhận phần linh thạch đó. Phương Dao không quan tâm nội bộ Kim Dương Tông bọn họ phân chia ra sao, chỉ cảm thấy đứa trẻ này tính tình ngay thẳng, lại là đơn linh căn, trong lòng thầm cảm khái Kim Dương Tông quả có phúc phần khi thu nhận được một đệ tử như vậy.
"Ca ca, huynh tên là gì? Sau này ta đến Kim Dương Tông thì biết tìm huynh ở đâu?" Đường Đường coi Khúc Trường Lăng là ân nhân cứu mạng, chẳng kìm được lòng mà gặng hỏi.
Còn chưa kịp đợi ân nhân lên tiếng, Viên Thành Tú bên cạnh đã lém lỉnh nói trước: "Còn cần tìm sao? Đơn linh căn hệ Kim lại thêm kiếm tâm trời sinh, khắp tu chân giới này không thể tìm được người thứ hai đâu!"
Phương Dao nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu, tiểu tử này không ngờ lại giống hệt A Chính, đều là kiếm tâm trời sinh?
Thật hiếm thấy, thảo nào chưởng môn Kim Dương Tông lại trọng đãi đệ tử này đến nhường ấy.
Trước kia còn có lời đồn rằng Khúc Trường Lăng là con riêng của chưởng môn Viên Hạc.
Dù sao nàng cũng đã nhiều năm giao đấu với Viên Thành Tú trên lôi đài nhiều phen, cũng coi như đã hiểu đôi chút về con người hắn. Kiếm đạo thiên phú tạm ổn, nhưng tâm tính thì quá chật hẹp.
Nếu đứa trẻ này thực sự là con riêng của Viên Hạc, với tính khí của Viên Thành Tú, làm sao có thể vui vẻ giới thiệu tiểu sư đệ trước bao người, lại còn tự hào đến vậy? Xem ra lời đồn kia không đáng tin.
Phương Dao lại nghĩ đến hai tiểu quỷ ở nhà mình, không biết hai ngày nàng rời đi các sư đệ sư muội liệu có trông nom nổi không.
Những đứa trẻ nhà nàng lúc ngoan thì vô cùng ngoan ngoãn, nhưng lúc nghịch ngợm thì chắc chắn còn hiếu động hơn cả Khúc Trường Lăng.
Từ chuyện kiếm tâm trời sinh, nàng lại nghĩ đến chuyện con riêng của Kim Dương Tông, rồi lại nghĩ tới hai đứa trẻ ở nhà. Người ngoài làm sao có thể thấu rõ vạn ngàn ý niệm đang xoay vần trong tâm trí nàng? Tạ Thính đứng cạnh chỉ cảm thấy nàng đang ngẩn ngơ nhìn về một phía.
---