Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 91: ---

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hắn nhìn theo ánh mắt nàng, bắt gặp nam tu vừa rồi buông lời ngông cuồng rằng tất thảy yêu đều đáng chết, dường như tên là Viên gì đó. Khóe môi Tạ Thính chợt thu lại, đoạn buông đũa xuống.

Phương Dao cảm thấy ống tay áo chợt khẽ bị kéo nhẹ, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tạ Thính thản nhiên cất lời: "Ta đã dùng bữa xong rồi."

"Ừm."

"Trở về phòng."

"Được."

Khoan đã...

Phương Dao vừa thuận miệng đáp, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: "Về... phòng nào?" "Tiên trưởng, tại hạ nghe Tạ công tử nói hai vị là đạo lữ nên đã an bài cho hai người ở chung một phòng." Từ Bồi kịp thời giải thích.

"Chẳng còn gian phòng nào khác ư?"

Từ Bồi cười gượng gạo gật đầu: "Phủ nha tổng cộng chỉ có năm gian phòng dành cho khách quý, các vị tiên trưởng của Kim Dương Tông mỗi người một phòng, thực sự không còn thừa thãi."

"Ta có thể chung phòng với sư đệ." Viên Thành Tú đột nhiên lên tiếng.

Đường Kỳ ngẩn ra, sắc mặt khó xử: "Sư huynh, ta không quen chung chăn gối với kẻ khác."

Viên Thành Tú không ngờ bị ghét bỏ, đành đổi lời: "Vậy ta tá túc với tiểu sư đệ cũng được." Khúc Trường Lăng: "Ngươi đã hỏi qua ý kiến của ta chưa?"

Còn chưa kịp để tiểu sư đệ phản đối, Chúc Văn Nguyệt đã không đồng tình: "Sư huynh, huynh và tiểu sư đệ đều bị thương, ở chung một phòng e rằng bất tiện."

Huống hồ người ta là đạo lữ, ở chung một phòng không phải là chuyện thường tình ư? Chúc Văn Nguyệt thật sự không hiểu tại sao sư huynh lúc này lại tỏ ra hào phóng làm gì.

Phương Dao cũng không muốn tranh phòng với người bị thương, liền nói: "Không sao, một phòng thì một phòng." Căn phòng chìm trong ánh nến leo lét tựa hạt đậu, ấm áp hơn hẳn so với đỉnh Lăng Tiêu Phong gió tuyết. Phương Dao sợ muỗi chui vào bèn đóng chặt cửa sổ, đốt một lò hương xua côn trùng, thanh tẩy không khí, rồi nhấc lấy chiếc chăn trên giường trải xuống đất.

Phòng khách chia làm nội thất và chính sảnh. Chậu gỗ để tắm và thùng gỗ dùng vệ sinh đều được dời ra chính sảnh, lấy bình phong làm ngăn cách. Phương Dao vừa trải chăn xong, Tạ Thính đã tắm rửa xong bước vào, thấy nàng trải giường trên đất cũng không lấy làm lạ, chỉ hỏi: "Nàng định ngủ dưới đất ư?"

"Ừm." Phương Dao nghĩ ra một lý do có phần ngô nghê, "Ban đêm ta quen ngồi thiền, sợ làm phiền đến ngươi." Người bán kẹo đường kia nói chẳng hề sai, giữa bọn họ thực sự còn chưa quen thuộc. Có thể hắn đã biết nàng từ lâu, nhưng với nàng mà nói, hắn vẫn chỉ là một nam tử mới quen chưa đầy một tháng, nàng vẫn chưa thể thuyết phục bản thân ngủ chung giường với hắn.

Tạ Thính không lật tẩy lời nàng, chỉ ung dung đưa chiếc gối trên giường xuống cho nàng.

Phương Dao vô tình ngẩng đầu, thấy nam tử phía trước mái tóc đen nhánh còn vương hơi nước rũ xuống bờ vai rộng, áo ngoài rộng rãi đã được cởi bỏ, chỉ còn trung y trắng ôm sát thân người, lộ rõ vai rộng thắt lưng thon. Vóc dáng này so với tưởng tượng của nàng còn cường tráng hơn hẳn vài phần. Tạ Thính chợt nhớ đến đề tài tranh luận trên bàn tiệc ban chiều, khẽ nhấc mí mắt, tựa như vô tình lại hữu ý hỏi: "Nàng đây cũng cho rằng yêu tộc thảy đều đáng c.h.ế.t hay sao?"

Động tác của Phương Dao khẽ khựng lại một chút, đáp: "Chuyện thế gian vốn dĩ nào có gì tuyệt đối. Bất luận là nhân hay yêu, kẻ nào g.i.ế.c người vô tội, kẻ đó mới đáng chết."

Nhân tộc còn có cường đạo thổ phỉ làm loạn tứ phương, mưu tài hại mạng, huống chi là yêu tộc vốn dĩ khó bề thuần hóa bởi bản tính hoang dã.

Phàm nhân này dường như rất hiếu kỳ về duyên cớ giữa người và yêu, hắn tựa vào đầu giường, ngón tay kéo tấm chăn mỏng đắp qua nửa người, thảnh thơi cất lời: "Nếu có yêu vì người khác muốn g.i.ế.c hắn nên mới g.i.ế.c người trước, thì có xem là tàn sát người vô tội không?"

Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 91: ---