----
Ngoại trừ đêm đại hôn anh ta say khướt bất tỉnh nhân sự, bình thường Vương Mai cũng không cho anh ta đụng vào.
"Anh Cương, em khát, muốn uống nước. "
Ánh mắt Tiền Linh kiêu ngạo, ngăn cản động tác muốn đứng dậy của Vương Cương.
"Anh Cương ngày nào cũng phải vất vả làm việc, chị họ em mang thai cũng không làm được, về phần em, là khách.
Vậy... Chị rót nước cho em đi."
Vương Mai cười, gật đầu:
"Được, tôi đi ngay bây giờ."
Nói xong, cô đi tới phòng bếp bưng một chén nước tới, dưới ánh mắt tràn đầy đắc ý của Tiền Linh, cô không cẩn thận đổ hết nước nóng lên áo Tiền Linh.
"A a a a!"
Tiền Linh nóng đến nhảy dựng lên, đau đớn làm cô thét chói tai.
Thời tiết đã ấm trở lại, Tiền Linh mặc áo sơ mi trắng Hứa Nhất Ngưng cho cô mượn, lúc này bị nước làm ướt, thân trên đẫy đà lộ ra không sót gì.
Hô hấp của Vương Cương dần dần tăng thêm, nhẹ giọng an ủi Tiền Linh, thân thể hai người dán sát vào nhau, trong lúc đó tránh không được tiếp xúc, bầu không khí đột nhiên có chút mập mờ.
Vương Mai thở dài:
"Tiền Linh, tôi đưa nước cho cô, sao cô không lấy."
"Sao cô lại nói là do tôi không lấy, rõ ràng là cô cố ý, anh Cương, anh nhìn cô ta xem."
Tiền Linh túm ống tay áo Vương Cương để cho anh ta thay mình làm chủ.
Vương Cương nhìn thấy cảnh này, làm gì có nửa điểm không muốn, anh ta răn dạy Vương Mai:
"Hôm nay lại làm cái gì, ngay cả chén nước cũng bưng không xong, lại làm bể một cái chén, không làm ăn được gì.
Cô nhìn Tiền Linh người ta, lại nhìn cô xem, nhìn thấy cô là thấy phiền."
" Đúng rồi, vậy sao lúc trước anh cưới tôi, cưới Tiền Linh có phải tốt hơn không."
Vương Mai nhẹ nhàng nói.
Vương Cương nghẹn họng, "Cô…"
…
Vương Mai và thím Tiết thu dọn đồ đạc xong liền đi tới ngõ nhỏ, nhưng sau khi nhìn thấy tình hình bên trong, hai người lập tức bị chọc giận
Chỉ thấy chỗ đáng lẽ là của hai người đã bị người ta chiếm mất, không những vậy, ngay cả một chiếc ghế trống cũng bị ngươi ta để túi nilon lên chiếm chỗ.
Hơn nữa còn có một hai quầy hàng cũng bán đồ trang sức giống như Vương Mai, nhưng mẫu mã không đa dạng, cũng chẳng tỉ mỉ được như vậy.
Khi hai người hỏi là ai chiếm chỗ, toàn bộ quầy hàng xung quanh không có một ai nhìn qua, Vương Mai bị chọc tức nở nụ cười.
Thấy hai người kiếm nhiều tiền nên ghen tị không cho hai người kiếm nữa đúng không.
Vương Mai tức giận xoay người rời đi, sạp của hai người cũng không nhất định là chỗ này.
Trước khi đi, người phụ nữ bán sọt ở quầy kế bên nói với Vương Mai:
"Lúc trước hai người kiếm nhiều tiền, có người lại tham, nhân lúc hai người nghỉ mấy ngày thì họ mua đồ trang sức.
Chỉ có điều mấy người này không biết đan len như thế nào nên đan rất xấu tất nhiên người ta không lấy, bồi thường không ít tiền còn có hai quầy đến giờ chưa từ bỏ ý định nên đổ lỗi cho cô."
Vương Mai biết những người này phải bồi thường, tinh thần rất thoải mái, cô dám bày sạp ra bán, bởi vì cô tự tin vào tay nghề của mình.
Muốn bắt chước, cũng phải xem có tay nghề hay không.
Hai người đi trên đường, Thím Tiết khó hiểu trong lòng, mở miệng hỏi:
"Vương Mai này, chúng ta đi đâu bán?"
Vương Mai cũng suy nghĩ rất nhiều, nghĩ xem nơi nào đông người, cuối cùng, cô nghĩ được một chỗ.
Trong thị trấn có một trường trung học phổ thông, mỗi khi tan học, học sinh luôn đi theo nhóm để về nhà lúc này chính là lúc học sinh tan học về, lúc đông đúc nhất.
Trước cổng trường học chỉ có lác đác mấy chỗ bán đồ ăn vặt, đồ trang sức nhỏ chỉ có Vương Mai bán. Thím Tiết có chút bối rối.
"Mấy nữ sinh này đa số đều đem tiền theo để mua đồ ăn vặt ăn thôi, em nghĩ họ sẽ lấy tiền mua mấy món đồ này của chúng ta sao?"
Vương Mai gật đầu, ý bảo thím Tiết đừng hoảng:
"Thím Tiết, đó là tư tưởng cũ, con gái trẻ bây giờ ai không thích ăn mặc xinh đẹp đâu."
Quả nhiên, sau khi tan học, quầy hàng của Vương Mai chật ních bạn học nữ, các cô đều bị đồ trang sức Vương Mai bày bán hấp dẫn.
Sợi len làm ra nơ bướm cùng với mấy động vật nhỏ, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy khéo léo, nhất là vải mỏng để làm ra cái hoa hồng này, nhìn rất đẹp, để lên bàn chắc canh ta rất nổi.
"Mình thấy cái con vật nhỏ này đẹp quá."
"Nơ bướm cũng không tệ"
"Mấy người đúng là không có mắt, hoa hồng này đẹp hơn."